Sở dĩ An Mộc kiêng kị nhà họ Phong, không phải là vì bọn họ quyền thế nhất nhìn C thị, mà là người chống lưng cho bọn họ có lai lịch phi phàm.
Người khác không biết, nhưng cô thì biết rõ, chỗ dựa vững chắc của nhà họ Phong, chính là chú út của Phong Tử Khiêm, Phong Kiêu!
Anh là tổng giám đốc tập đoàn truyền thông số một trong nước – FAE!
Tập đoàn truyền thông FAE điều hành các dự án đầu tư điện ảnh, phim truyền hình, quảng cáo, phát hành đĩa nhạc, quản lý nghệ sĩ, mở rộng các gameshow, tài chính, bất động sản, ngoài ra còn tham gia vào nhiều ngành sản xuất, rất có tiềm lực thương mại, có sức ảnh hưởng vô cùng to lớn trên thế giới.
An Mộc chớp mắt hít một hơi thật sâu,
Cô rốt cuộc đã đắc tội với kiểu đại nhân vật gì thế này!
Bởi vì An Mộc biết được thân phận của anh, cho nên một câu cũng không dám nói.
Nhưng Bạch Ngọc Khiết nào biết đó là bí mật của nhà họ Phong chứ?
Cô nhìn Phong Kiêu, rồi lại nhìn An Mộc, hôm nay chính là ngày đính hôn của An Mộc và Phong Tử Khiêm, cô không có cơ hội!
Hơn nữa, dù ở bên Phong Tử Khiêm, nhưng cô chưa bao giờ nghe anh nhắc đến người này, huống hồ nếu là người có tiền, sao có thể dây dưa với cái loại như An Mộc chứ?
Vì thế, Bạch Ngọc Khiết bước lên từng bước, chỉ vào An Mộc quát to:”An Mộc, cô, sao cô dám cám dỗ chú út?”
Sau đó quay đầu nhìn người trên giường, rồi tới gần Phong Tử Khiêm:”Anh Tử Khiêm, anh đừng tức giận, em nghĩ chú út chỉ là nhất thời hồ đồ, bị An Mộc…”
Chát!
Âm thanh lập tức vang vọng khắp phòng.
Bạch Ngọc Khiết ôm mặt mình, không thể tin nổi nhìn Phong Tử Khiêm.
“Cô nói năng bậy bạ! Chú út là người mà cô có thể tùy tiện sắp đặt sao?”
Huống hồ, thương trường có ai không biết, tổng giám đốc FAE không gần nữ sắc, nếu không mấy tin đồn bê bối tình dục với đàn ông đã không bị truyền ra, tất cả mọi người đều hoài nghi giới tính của anh có phải không bình thường hay không.
Phong Tử Khiêm đánh người, quát Bạch Ngọc Khiết mấy câu, sao đó đi vòng qua cô, đi lên trước vẻ mặt sùng bái nói:”Chú út, đúng là chú rồi, cháu tìm chú ở dưới nhà nãy giờ, không ngờ chú lại ở……Chú út, sao chú lại ở đây ạ?”
Khóe mắt Phong Kiêu lướt thoáng qua vẻ mặt khiếp sợ của An Mộc, đôi mắt hoa đào nhíu lại, chỉnh lại gương mặt trở nên rạng rỡ.
Anh khẽ cắn môi:” Cái này…..”
Cố tình tạm dừng một chút, quả nhiên liền nhìn thấy gương mặt nhỏ bé kia đầy căng thẳng cùng cảnh giác, giống con nhím đang xù lông lên tự vệ.
Nhưng thực ra An Mộc đang toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Thậm chí tay cô cũng bắt đầu run rẩy.
Xong đời rồi!
Đắc tội với người không thể đắc tội, bí mật của cô không giữ được rồi!
Nếu như vậy, tám năm ẩn nhẫn của cô đều uổng phí!
Trong lúc đó, ánh mắt cô phun ra cả ngàn tia oán hận, lòng tràn đầy căm phẫn, dường như muốn hóa thành đại dương cuồn cuộn ngập trời nhấn chìm tất cả.
Cô nắm tay thật chặt.
Tám năm chiến đấu còn chưa đến đích, nhưng sao chuyện này lại đổ xuống đầu cô, làm cô hoang mang không nhìn thấy hi vọng, càng không nhìn thấy tận cùng?
Đôi mặt hoa đào xinh đẹp của Phong Kiêu nhìn chằm chằm vào người con gái.
Anh nhìn ra được sự bi thống gần như là tuyệt vọng trong mắt cô.
Phong Kiêu trước giờ là người sát phạt quyết đoán, không hiểu sao lúc này có chút mềm lòng..
An Mộc cúi đầu thật thấp, hai tay nắm chặt, hít một hơi thật sâu, sợ cái gì chứ?
Cho dù bí mật bị vạch trần, cùng lắm thì bị đuổi ra khỏi nhà họ Phong, tuy không lấy lại được công ty của ba, cô cũng chấp nhận!
Nhưng dù sao….
Vẫn là không cam tâm!
Mấy năm nay sinh tồn trong nhà họ Phong, cuối cùng trở thành trò cười!
Đến lúc cô biết chắc lần này đời mình thế là xong rồi, thì chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp mê hoặc của người đàn ông vang lên, “Ai, chỉ là đi đứng tùy tiện một chút, ai ngờ bị người nào đó cư nhiên gọi là kẻ trộm.”
An Mộc ngẩng phắt đầu lên.
Cái này………….
Người đàn ông này vừa nói cái gì vậy?