Vệ Uy gật đầu, sau đó muốn nói lại thôi.
Khóe môi Phong Kiêu câu lên, dứt khoát ném bút máy trong tay xuống, tựa lưng vào ghế, hai tay đặt ở trên mặt bàn gõ vài cái:
“Có chuyện gì thì nói!”
Vệ Uy ho khan một tiếng:
“Thiếu gia, tôi cảm thấy, quản lý công ty không dễ dàng, cho nên tôi định đi dần dần từ thấp lên cao.”
Phong Kiêu nhướng mày.
Vệ Uy giải thích:
“Tôi muốn trước tiên làm một người đại diện đã.”
Phong Kiêu không nhịn được mà bật cười:
“Bản lĩnh quản lí công ty của cậu, tôi trước giờ đều không nghi ngờ, nhưng mà làm người đại diện, cậu còn thời gian sao?”
Vệ Uy rũ xuống đôi mắt:
“Tôi có thể chỉ quản lí một người.”
“Nga?!”
Vệ Uy rũ đầu, không nói chuyện nữa.
Đợi trong chốc lát, Phong Kiêu mới rốt cuộc mở miệng:
“Vậy thì làm đi.”
Vệ Uy tức khắc ngẩng đầu:
“Cám ơn thiếu gia.”
Phong Kiêu cười như không cười nhìn hắn.
Vệ Uy bị anh nhìn đến chột dạ:
“Tôi đi đưa tin cho Lưu Kiếm.”
Nói xong liền chật vật mà chạy.
Phong Kiêu nhìn hắn, cười ha ha.
Sau đó như suy tư gì đó, gọi điện thoại kêu cô thư kí bên ngoài gọi vào, dò hỏi ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Nghe tới đoạn đối thoại của Diệp Đồng Đồng, Phong Kiêu như đang suy tư gì đó.
Vệ Uy từ nhỏ liền cùng anh lớn lên, hiện giờ cuối cùng…… Là thông suốt?
*
Rời khỏi tầng cao nhất, Diệp Đồng Đồng còn đang ngẩn người, An Mộc vỗ vỗ bả vai cô nàng:
“Sợ sao? Thật Vệ thư kí……”
Bốn chữ ‘ ngoài lạnh trong nóng’ còn chưa nói ra tới, Diệp Đồng Đồng rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, cô trảo một cái đã bắt được cánh tay An Mộc:
“Mộc Mộc, Vệ thư kí thật là soái a!”
“A?!”
An Mộc bị cái phản ứng này hù dọa rồi.
Diệp Đồng Đồng hai mắt phát sáng:
“Cậu không cảm thấy, anh ấy thực sự mang lại cảm giác an toàn cho người khác sao?”
Cảm giác an toàn…… Cảm giác an toàn……
Hảo đi!
An Mộc hết chỗ nói rồi.
Diệp Đồng Đồng mơ mộng nhìn cô:
“Có anh ấy làm người đại diện thì tớ sẽ không bao giờ sợ hãi nữa!”
Nói xong, tự mình gật gật đầu:
“Ừm, hôm nay tâm tình tớ phi thường vui sướng, nên tự thưởng một phần bít tết!”
Sau đó, liền vui sướng túm An Mộc chạy đến quán cơm Tây kế bên.
An Mộc:……
Diệp Đồng Đồng đã ăn một khối thịt bò to, sau đó còn tự xoa bụng mình, vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn cô:
“Tớ còn chưa no……”
An Mộc:……!!
Thật vất vả thoát khỏi Diệp Đồng, An Mộc cảm thấy sinh hoạt ngày hôm nay, không cần quá phong phú đi!
A Băng sẽ lái xe, cho nên Âu Dương Sát Sát thực quang vinh thoát khỏi chức vụ tài xế, ngồi ở ghế phó, vẻ mặt cao thâm khó đoán.
An Mộc ngồi ở phía sau, nhìn bên ngoài, đột nhiên hô to một tiếng:
“Dừng xe!”
A Băng dừng xe.
An Mộc liền nhìn bên ngoài:
“A Băng, chị giúp tôi đi mua ít đồ ăn đi.”
“Được!”
A Băng lanh lẹ xuống xe.
A Băng là trợ lý sinh hoạt của An Mộc, chính là phụ trách những việc nhỏ nhặt bình thường.
Bởi vì An Mộc là minh tinh, nếu tự mình đi chợ mua thức ăn, phỏng chừng sẽ khiến cho mọi người xung quanh náo loạn, cho nên nhiệm vụ của A Băng, chính là làm những chuyện như thế.
A Băng mua đồ ăn, ba người liền tới đến hầm đỗ xe.
Sau đó A Băng cùng Âu Dương Sát Sát nói lời tạm biệt.
Âu Dương Sát Sát rời đi trước, ánh mắt nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, ý tứ thực rõ ràng: Cô không mời tôi ăn cơm sao?
An Mộc:……
An Mộc da mặt dày tỏ vẻ, tôi cái gì cũng không biết.
Chờ đến hai người rời đi, An Mộc này liền vội đi lên.
Đầu tiên là tìm được nồi đun nước, sau đó đem cà chua rửa, lột da, cắt thành khối, tiếp theo liền rửa sạch thịt bò, bỏ vào, thêm hành gừng tỏi, nấu từ lửa lớn xuống lửa nhỏ, chậm rãi hầm canh chua thịt bò.