Cuối cùng đạo diễn quyết định, “Để cho công chúa đoàn phim chúng ta vui vẻ lên xe Phong tổng đi”
Kết quả là...
An Mộc cùng Diệp Đồng Đồng thuận lợi lên xe Phong Kiêu.
Diệp Đồng Đồng ngồi ở ghế lái phụ, chỗ sau cho Phong Kiêu cùng An Mộc.
Mới vừa lên xe, Phong Kiêu đột nhiên móc từ trong túi ra một tờ giấy đưa cho cô.
Diệp Đồng Đồng quay đầu, hơi sửng sốt, “Cho tôi?”
Phong Kiêu gật đầu.
Diệp Đồng Đồng nhìn thoáng qua An Mộc, có chút khó tin cầm lấy. Liếc mắt nhìn một cái, lập tức...
“Aaaaa!” Diệp Đồng Đồng ở trong không gian nho nhỏ của chiếc xe, nhảy nhót lung tung, giống như động kinh, “Aaaa, chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh!”
Nói xong, hai mắt sáng tỏa nhìn về phía Phong Kiêu, “Hai cửa hàng này thật sự là của tôi sao?”
Phong Kiêu gật gật đầu, “Cám ơn cô đã chiếu cố Mộc Mộc”
Hai chữ Mộc Mộc, từ trong miệng anh nói ra, mang theo một loại từ tính đặc biệt, cực kỳ dễ nghe.
An Mộc cảm thấy, chỉ nghe một chút liền cảm thấy mặt đỏ lên.
Diệp Đồng Đồng thu hồi hai tờ giấy đó vào túi, đưa ra một vẻ mặt với Phong Kiêu, tỏ vẻ cô hiểu rõ. Sau đó...
Sau đó Diệp Đồng Đồng thuận thế quay đầu lại, dựa đầu vào ghế dsau, nhắm hai mắt lại, “Tôi ngủ rồi, cho nên không cần cố kỵ tôi, hai người muốn làm gì cứ làm!”
Vẻ mặt đắc ý dạt dào, biểu tình viết rõ tôi cái gì cũng điều hiểu.
Diệp Đồng Đồng cảm thấy bản thân thật quá thông minh, rất xứng đáng thưởng cho mình một chiếc bánh kem phô mát.An Mộc:...
Cái người vì bánh kem quên bạn bè này, bản thân cố muốn cắt đứt quan hệ với nó!
Nhưng là... Nhìn Phong Kiêu bên cạnh, An Mộc đột nhiên cảm, thấy, mệt mỏi suốt một ngày nay đều biến mất.
An Mộc cong môi, hạnh phúc mà hơi hơi mỉm cười.
Nhưng có hai cái bóng đèn lớn là Diệp Đồng Đồng cùng tài xế ở đây, An Mộc cùng Phong Kiêu vẫn tương đối giữ kẻ. Chỉ là bàn tay hai người đặt cùng nhau, gắt gao nắm chặt.
Bàn tay Phong Kiêu to, mang theo vết chai mỏng, ngón tay nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay cô, An Mộc liền cảm thấy lòng bàn tay truyền đến cảm giác ngứa.
An Mộc quay đầu, hơi mỉm cười với anh, không khí ám muội lại ấm áp.
Xe rất nhanh liền đến tiệm cơm.
Bọn họ tới, là tiệm cơm tốt nhất ở Hoành Điếm. Bên trong có mấy món thức ăn thập phần nổi tiếng, đương nhiên, giá cả cũng cực kỳ cao. Người tới Hoành Điếm đa số thuộc về người tiêu thụ cao cấp.
Toàn bộ người của đoàn phim đều đã đến, ngồi đầy một phòng, hết cả năm bàn.
Mọi người dựa theo chức vụ, sáu nhân vật chính ngồi cùng đạo diễn, cùng Phong Kiêu thành một bàn.
Lúc ăn cơm, tất cả mọi người tương đối rụt rè. Uống xong một vài ly rượu, mọi người phát hiện Phong Kiêu không cao lãnh không thể tới gần như trong tưởng tượng, vì thế cũng dần dần thả lỏng.
Nam chính Triệu Vệt Thâm tính cách khá tốt, rất quen thuộc với tất cả mọi người trong đoàn làm phim, cho nên mọi người đều rất đùa giỡn hắn. Giờ phút này thấy hắn cúi đầu gửi tin nhắn, nữ số 2 Lương Vi Ái liền mở miệng, “Việt Thâm, anh làm gì vậy? Tính ngoại tình công khai trước mặt Đường Hạ sao?”
Triệu Việt Thâm nghe nói thế, gương mặt lập tức đỏ lên, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía An Mộc.
Ở đoàn phim, mọi người bởi vì nhập diễn, đều khá thân mật với người ghép đôi với mình, mọi người cũng theo thói quen xem bọn họ thành một đôi, luôn đùa giỡn.
Cho nên loại lời nói này có thể nói nhiều không kể xiết.
Chỉ là ngày thường đùa giỡn thì thôi, nhưng giờ lại làm trò trước mặt Phong Kiêu....
An Mộc lập tức cảm thấy chấn kinh trong lòng, ngẩng đầu lại liếc mắt nhìn Phong Kiêu một cái xem xét, lại thấy đối phương vốn đã buông con ngươi xuống, đột nhiên ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Triệu Việt Thâm một cái.