Nhìn qua thân hình cao lớn của người đàn ông kia rồi lại cúi đầu nhìn xuống thân thể nhỏ bé của mình, ánh mắt bắt đầu so đo tính toán, dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết là đang lấy trứng chọi đá.
Có thể cầu xin tha thứ không?
Rõ ràng mấy năm nay ở Phong gia miễn cưỡng nhân nhượng, giả bộ đáng thương nhu nhược đã quen, nhưng giờ nhìn đến ánh mắt của người đàn ông này, loại ánh mắt mà chỉ cường giả mới có, An Mộc lại cảm thấy không được tự nhiên.
Tròng mắt luân chuyển một chút, chợt ánh mắt cô lóe lên.
Bờ môi với lớp son đậm hơi mấp máy, cố gắng mở miệng:
“ Người chết, nếu ngươi thích ta như vậy thì cứ nói thẳng a, tới đây nào, thân một cái!”
Khi nói còn cố ý dùng một bộ dạng thực gấp gáp, đôi mắt nhắm lì, một bộ dạng “ ta thật sự rất hưởng thụ a”, “ mau tới đây ăn ta đi”, hai tay còn buông lỏng dựa vào ghế vịn, cả người hướng sát về phía nam nhân!
Ta không tin với bộ dáng này mà ngươi còn không ghê tởm!
Không ngoài dự đoán của cô, người đàn ông trước mắt nhanh chóng thay đổi tác phong, mới vừa rồi hơi thở còn mang đầy hương vị tà mị nhưng trong chớp mắt lại trở nên lạnh như băng, giống như có thể đóng băng hết năm dặm xung quanh!
Giây tiếp theo, An Mộc liền cảm thấy ngực bị người khác đẩy mạnh một cái.
Cô mở to mắt, ánh mắt đảo qua rồi dừng lại trên thân người đàn ông này.
Màu da này, còn đẹp hơn da con gái a.
An Mộc nhất thời ngứa tay, không chút nghĩ ngợi liền đặt tay trực tiếp lên mặt anh ta sờ soạng một phen.
Thật là trơn mịn a!
Cũng không biết là dùng mỹ phẩm dưỡng da gì mà lại đẹp như vậy!
Đẹp trai như vậy mà lại không đi làm diễn viên.....thật đáng tiếc!
Đương nhiên, việc quan trọng bây giờ là nàng đã có thể thoát khỏi ma trảo đó!
Còn chưa kịp cảm thấy may mắn thì ------------Phanh!
“ Ai da! Mông của ta a!”
An Mộc đứng dậy từ dưới sàn, tay nhẹ nhàng xoa lấy cái mông đáng thương.
Nha!
Tên này này xuống tay cũng quá độc ác đi!
“ Phi! Ngươi chờ đó, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Lời nói ngoan độc vừa phát ra, thân thể nhỏ bé liền bị triệt.
Trong mắt người đàn ông, cô gái này cũng cá chạch chẳng khác gì nhau, bộ dáng giương nanh múa vuốt kia trong nháy mắt liền biến thành cừu non ngây thơ nhu thuận, sự lãnh đạm trong ánh mắt của anh cũng dần dần biến mất.
Khóe môi cười cứng đơ chợt nở rộ, đặc biệt rạng rỡ.
Cánh tay đang giơ giữa không trung cũng buông lỏng xuống.
A!
Tới tham gia cái yến hội này, vốn chỉ là muốn đến làm cảnh, không ngờ lại phát hiện ra một người thú vị thế này!
Phong Kiêu anh sống hai mươi tám năm, còn chưa từng có ai dám trêu chọc huống chi lại còn dám nói những lời như vậy với anh!
“ Sẽ không bỏ qua cho mình?”
Vậy hắn đành phải mỏi mắt trông chờ vật nhỏ này rốt cuộc sẽ làm gì!
Đôi mắt thon dài thích ý nheo lại, có chút giống như cáo già đánh hơi được con mồi.
---------*---------
An Mộc tiến vào yến hội, hai tay co quắp đặt ở trước ngực, đôi mắt lại hơi nheo lại.
Người đàn ông vừa rồi, rốt cuộc là người như thế nào?
Vốn đang thắc mắc tự hỏi thì chuông điện thoại lại vang lên, đôi mắt trong treo của An Mộc trong phút chốc lộ ra vẻ khinh thường.
Cô chậm rãi lấy điện thoại cầm tay ra, nhấn nút nghe máy sau đó lập tức để điện thoại cách xa lỗ tai mình hai mươi centimet.
Trong điện thoại truyền đến chất giọng bén nhọn của một người phụ nữ, quả đúng là đinh tai nhức óc.
“ An Mộc, mày tại sao còn chưa tới?!”
An Mộc khẽ bĩu môi, áp sát tai vào nói, lời nói cùng hình tượng của cô có chút không tương xứng, cô phát ra thanh âm sợ hãi:
“ Dì Phong, con........”
“ Con, con cái gì? Phong gia bọn ta nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, lễ đính hôn cùng Tử Khiêm mà ngươi cũng dám chậm trễ? A? Mày có phải là không muốn đính hôn? Mày, cái đứa xấu xa này, có phải là không hài lòng với Tử Khiêm của bọn ta? Mày đừng quên, từ nhỏ ngươi đã mồ côi, là Phong gia bọn ta nuôi dưỡng ngươi, không có Phong gia ngươi đã sớm chết đói rồi! An Mộc, làm người phải biết tri ân báo đáp! Mày..........”