Hạ Tâm Băng vô cùng kinh ngạc.
Phong tổng nổi tiếng không gần nữ sắc, vậy mà lúc này lại có người dám kéo tay cậu ta ra ngoài như vậy?
An Mộc chăm chú vào ánh nhìn của Hạ Tâm Băng.
Tuy cô đội mũ lưỡi trai đeo kính râm, nhưng cũng không tận lực giấu đi thân phận của mình, cô bình tĩnh nhìn bà.
Bà nhìn chính mình hơi kinh ngạc, nhưng biến mất rất nhanh, thay vào đó là ánh mắt dò xét đánh giá, nhìn Phong Kiêu liếc mắt một cái.
Kiểu nhìn này…
An Mộc không biết cô nên cảm thấy may mắn hay tự giễu.
Hạ Tâm Băng không hề nhận ra cô.
Haha..
An Mộc cúi đầu không nói gì.
Phong Kiêu không hề có ý định để An Mộc ra mặt vào thời điểm này, dù đã bố trí bao bọc cô rất tốt, cũng không có cách nào bảo đảm sự an toàn tuyệt đối cho cô, cho nên anh kéo cô ra sau lưng mình, cười nói đánh lạc hướng Hạ Tâm Băng, “Phí tiểu thư có khỏe không?”
Hạ Tâm Băng vẫn nhìn không rời mắt, Phong Kiêu cuối cùng cũng chơi bời phụ nữ, nhưng phải là loại người gì khiến người như cậu ta chú ý đến? Rất quan trọng sao?
Không quan trọng.
Hạ Tâm Băng mỉm cười, “Cảm ơn cậu quan tâm, con bé rất khỏe.”
Phong Kiêu gật đầu, “Ừm, vậy là tốt rồi, hai người còn có việc, mời đi trước.”
Rõ ràng là muốn nói cho đối phương biết, chúng tôi còn phải ăn cơm, hai người đi trước đi.
Hạ Tâm Băng và Phí Đằng nhìn nhau, gật gật đầu rồi rời đi.
Tầm mắt An Mộc rơi xuống người Phí Đằng.
Người đàn ông trầm ổn chững chạc đó, trông có vẻ mới qua tuổi 50, rất quen mắt?
An Mộc nhíu mày, đang tự hỏi không biết đã gặp qua lúc nào thì Phong Kiêu cất bước, cô vội vàng đuổi theo.
Hai người đi vào phòng bao, Phong Kiêu liền nắm tay cô, “Em muốn ăn gì?”
An Mộc vứt Phí Đằng ra sau đầu, bởi vì hai người đã vào trong phòng bao, cho nên An Mộc bỏ kính xuống, u ám nhìn Phong Kiêu, mở miệng châm chọc, “Xem ra chú rất thân thiết với Phí tiểu thư?”
Phí tiểu thư?
Phong Kiêu nhíu mày, mới nhớ ra lúc nãy khi nói chuyện với Hạ Tâm Băng, người mà mình hỏi thăm là Phí Thính Âm.
Cô nhóc này, đang ghen hay sao?
Cô chu môi lên, nghiêng người sang chỗ khác, gương mắt nhỏ hồn nhiên, khiến Phong Kiêu lập tức muốn cắn nuốt cô vào bụng, anh lắc lắc đầu, “Đang ghen à?”
“Đúng, em đang ghen đây!” An Mộc quăng mũ sang một bên, thở phì phò dựa vào ghế, hay tay khoanh chặt, “Không phải anh nên giải thích với em sao?”
Phong Kiêu cố ý trêu cô, “Ngày ngày anh phải tiếp xúc với bao nhiêu minh tinh như vậy, chẳng lẽ đều phải giải thích về từng người với em sao?”
An Mộc hừ lạnh một tiếng, “Anh đừng tưởng em là loại ngu dốt, vừa rồi anh nhắc đến Phí tiểu thư, giọng điệu rất khác biệt.”
Phong Kiêu khựng lại.
Bởi vì An Mộc thích Phí Thính Âm, cho nên khi anh nhắc đến Phí Thính Âm liền không giống người bình thường hay sao?
Cơ mà…
Phong Kiêu nhìn An Mộc, tâm trạng của anh rất ít khi để lộ trước mặt người khác, nhất là với người yêu thì càng không dễ để lộ, nhưng cô nhóc này từ đâu nhảy ra, lần nào cũng có thể nhìn thấu anh?
Phong Kiêu híp mắt, lắc lắc đầu, cảm thấy thật buồn cười, nếu là người khác có thể nhìn thấu được tâm trạng của anh, anh đã sớm ra tay giải quyết hậu họa, nhưng nếu là cô nhóc này…
Phong Kiêu cầm thực đơn, “Em muốn ăn gì?”
An Mộc bĩu môi, “Ghen đầy bụng nên no rồi, còn ăn cái gì nữa?”
Nhưng lời vừa thốt ra, bao tử An Mộc liền ọc ọc hai tiếng.
An Mộc……