Đồng tử An Mộc co lại.
Xem ra đám người này vẫn chưa nhận ra bản thân đang đứng ở đâu!
Cho rằng An Mộc cô của bây giờ còn là con người yếu đuối không dám đánh trả của trước kia hay sao?
An Mộc bắt lấy cổ tay của cô, tay kia vung lên.
Chát!
Cái tát chói tay này giáng thẳng xuống mặt Phong Tư Nguyệt.
Phong Tư Nguyệt bị đánh ngã thẳng xuống sàn, ôm mặt gào lên, “Cô cũng dám đánh tôi, cô…..”
Phong Anh Hùng đứng bật dậy, “Đủ rồi! An Mộc cô ngang nhiên hành hung cổ đông, tôi có thể đuổi cổ ra khỏi đại hội cổ đông ngay bây giờ!”
“Đuổi cô ra khỏi đại hội cổ đông?” An Mộc dường như vừa nghe thấy chuyện tiếu lâm khôi hài nhất trên đời.
Cô bước từng bước đến trước mặt Phong Anh Hùng.
Rõ ràng chỉ là cô gái 19 tuổi, nhưng lại giống Tu La dưới địa ngục, sát khí mười phần.
Phong Anh Hùng nhướng mày.
Mấy năm nay, Mỹ Huệ và Tư Nguyệt rốt cuộc đã làm gì con bé? Tuổi còn nhỏ sao có thể hung ác đến vậy?
An Mộc từng bước tới gần, Phong Anh Hùng liền lùi về phía sau, không ý thức được rằng ông đã bước ra khỏi chiếc ghế cao nhất trong phòng họp.
An Mộc xoay người, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Động tác uyển chuyện giống như bươm bướm tung cánh, rõ ràng là cảnh đẹp ý vui mà khiến cho người ta khiếp đảm.
Cô vừa ngồi xuống, hai tay đặt lên bàn, ngón tay gõ xuống, “Nếu các người còn chưa hiểu ra, tôi cũng không ngại cùng mọi người làm một phép tính.”
Cô nói chậm rãi, xinh đẹp động lòng người nhưng lại ẩn ẩn sự thâm trầm đắc ý, “Trong tay tôi vốn có 20% cổ phần của An thị, là bốn trăm ngàn. Thời gian trước, tôi đã đầu tư một tỷ một trăm ngàn, tổng là một tỷ năm trăm ngàn, mà An thị chúng ta hiện giờ tổng cộng có ba tỷ, như vậy có thể tính ra….cổ phận hiện tại trong tay tôi là 50%.”
Lông mi dài khẽ chớp, cô lạnh lùng nhìn Phong Anh Hùng, “Nói cách khác, ông Phong, tôi mới là người có quyền đuổi cổ các người, chứ không phải các người đuổi cổ tôi, hiểu chưa?”
Một câu vừa thốt ra, cả phòng hợp lập tức nổ tung!
50%!
Cảnh tượng An thị bị đóng cửa bị chiếm đoạt tám năm không còn thấy nữa!
An Mộc trở thành cổ đông lớn nhất của An thị!
Nhóm người cổ đông lớn không khỏi trợn mắt há mồm nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt.
“Được rồi, đại hội chính thức bắt đầu!” An Mộc ra lệnh một tiếng, mọi người lập tức ngồi ngay ngắn.
Phong Tư Nguyệt ôm mặt mình, vẫn không thể tin nổi đứng lên.
Phong Tử Khiêm thì choáng váng, ngây ngốc nhìn An Mộc, không hề nhúc nhích.
Phong Anh Hùng dù có thế nào cũng sẽ không ngồi vị trí thứ 2, liền thâm độc mưu tính nhìn An Mộc.
Ba người đứng đó, An Mộc căn bản coi như không thấy, tùy ý lật giở văn kiện của công ty vốn là của Phong Anh Hùng, rồi mới từ từ nói, “Mấy năm nay An thị xuống dốc, nguyên nhân thứ nhất chính là sâu mọt trong công ty rất nhiều! Phong Tử Khiêm không phải là cổ đông, dựa vào cái gì quản lý công ty? Từ giờ trở đi, sa thải anh ta khỏi ban giám đốc! Còn có…”
Giọng nói của An Mộc vang dội, tuyên bố sa thải một chuỗi những cái tên.
Những người này đều nằm trong danh sách mà chú Trầm đưa cho cô, đều là tay chân của Phong Anh Hùng.
Xong xuôi An Mộc lại mở miệng, “Nếu hệ thống nhân sự đã thay đổi lớn như vậy, tôi sẽ không ngại bổ sung thêm một cái tên, chức chủ tịch công ty…”
Cô chưa kịp nói hết, Phong Anh hùng đã trầm giọng mở miệng, “An Mộc! Cô đừng có quá kiêu ngạo! Mặc dù cô là cổ đông lớn nhất, nhưng nếu bây giờ tôi rút lui, An thị sẽ xong đời! Hơn nữa cô còn trẻ tuổi, muốn ngồi lên ghế chủ tịch? Nằm mơ! Tôi là người đầu tiên không phục!”