Bộ dáng này…
Đúng là khó hiểu.
An Mộc càng nhìn càng cảm thấy cô bé này đúng là xuyên không đến rồi.
Phong Kiêu không hiểu, chán ghét cau mày.
Người đã đưa đến đây,cũng không thể cứ nhốt trong xe như vậy, vì thế An Mộc mở cửa xe, dẫn cô bé vào trong biệt thự.
Cô bé dọc đường luôn miệng thán phục mấy kiểu nhà cửa kỳ quái, lúc này nhìn biệt thự thì tò mò tròn mắt nhìn.
Cô bé nhìn Phong Kiêu, lại nhìn An Mộc, ngoan ngoãn không nói câu nào.
Ba người đi vào trong, An Mộc và Phong Kiêu muốn lên lầu tháo trang sức, bởi vì là cosplay, cho nên các phụ kiện đều rất phiền toái, phải dùng nước tẩy trang, nhìn cô bé đi sau hai người, Phong Kiêu nhíu mày thật chặt.
An Mộc vội vàng nói, “Em ngồi trên ghế sô pha đi, bọn chị đi thay quần áo.”
Cố bé nhìn nhìn Phong Kiêu, a lên một tiếng.
An Mộc đi theo Phong Kiêu lên lầu, vừa đi được hai bước liền nghe thấy tiếng thét, cúi xuồng thì nhìn thấy cô bé hoảng sợ chỉ sô pha, “Phụ thân, cái này bị lõm xuống.”
An Mộc………….
Phong Kiêu…………….
Cô bé này quả là một chút sơ hở cũng không có!
An Mộc càng tin tưởng cô bé là bị xuyên không đến.
Cô bé sống chết cũng không ngồi lên sô pha, An Mộc đành phải vác ghế bàn ăn tới cho cô bé ngồi xuống rồi mới đi theo Phong Kiêu lên lầu.
Hai người đi vào ngã rẽ, vẻ ngoan ngoãn trên mặt cô bé liền biến mấy, cô bé khẽ cười đôi mắt to hiện lên tia giảo hoạt.
Cô nhìn nhìn bốn phía, bàn tay nhỏ sờ mó khắp nơi.
Tầng 2.
An Mộc và Phong Kiêu đối mặt với nhau.
“Thật sự là xuyên không?” An Mộc tò mò hỏi.
Phong Kiêu nhíu mi, nhìn An Mộc bằng ánh mắt chán ghét, “Em nghĩ trên đời có loại chuyện này thật sao?”
An Mộc lập tức nói, “Đương nhiên, anh không biết tam giác quỷ Bermuda sao? Trên đời này chuyện thần bí có rất nhiều, mà gần đây còn có vụ máy bay bị mất tích….”
Nghe An Mộc nói, Phong Kiêu lắc lắc đầu, ngồi trên bàn trang điểm, “Tháo trang sức.”
Phong Kiêu chưa bao giờ hóa trang, cho nên chắc chắn cũng không biết tẩy trang, An Mộc cười đi tới, nhìn Phong Kiêu bận đồ cổ trang thực sự là quá đẹp mắt.
Người đàn ông này hôm nay tùy hứng làm loạn nên mới như vậy, về sau mà muốn nhìn phiên bản này của anh chỉ e không có cơ hội.
An Mộc nghĩ nghĩ, lấy điện thoại, ra, “Tới đây, chỗ này.”
An Mộc kéo Phong Kiêu ra ban công, muốn chụp ảnh với anh, nhưng tay mình lại quá ngắn chỉ chụp đươc phần đầu của hai người, cô đẩy đẩy Phong Kiêu, “Anh cầm đi, chụp cho chúng mình một tấm.”
Phong Kiêu nhíu máy, khóe môi lại nhếch lên tươi cười, cảm thấy cô gái này hành động thật là ngây thơ, nhưng cũng vương tay ra.
“Tách!”
Hình ảnh hai người đã được camera lưu lại.
Để điện thoại xuống, An Mộc tẩy trang cho Phong Kiêu, sau đó để Phong Kiêu đi tắm.
An Mộc thần tốc tháo trang sức cho mình xong thì lấy điện thoại chơi.
Đột nhiên nghĩ tới màn hình khóa của Phong Kiêu, An Mộc chớp mắt, gửi ảnh trong điện thoại mình sang điện thoại của anh, sau đó cài ảnh của hai người cho màn hình khóa.
Hai người trên màn hình, một xinh đẹp, một phong lưu, đúng là hài hòa.
An Mộc đang cầm điện thoại cười thì nó đổ chuông, đúng lúc Phong Kiêu từ phòng tắm đi ra, An Mộc đưa cho anh, Phong Kiêu ý bảo An Mộc nhận cuộc gọi.
Âm thanh của Vệ Uy truyền tới, “Thiếu gia, cô bé kia tôi đã điều tra.”