An Mộc giảm bớt khẩu khí, vỗ vỗ bụng mình, nhìn về phía Phong Kiêu.
Anh ta cơm nước xong, buông đũa, ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía cô:”Có thể đi rồi à?”
Còn bảo cô đi?
An Mộc bĩu môi, người đàn ông này bụng dạ hẹp hòi, bộ dạng hiện tại chính là chờ mình cúi đầu xin lỗi.
An Mộc nhẹ nhàng mở miệng:”Chú út, tôi….”
“Cô họ An, tôi họ Phong, tôi không phải là chú của cô.”
An Mộc cứng họng:”Phong Kiêu, tôi, tôi….”
Mấy chữ “Thực sự xin lỗi” cứ đảo quanh trong miệng, nhưng thế nào cũng không thốt nên lời.
An Mộc liền muốn chết, đời này chưa bao giờ vì người khác nói câu nào qúa khiêm tốn, giáp mặt nhau nói một câu như vậy, tại sao lại khó khăn đến thế?
“Cô làm sao?” Phong Kiêu lên tiếng, ngữ khí lạnh lùng, dựa lưng vào ghế, đôi mắt chằm chằm nhìn cô.
An Mộc bị anh ta làm cho có chút sợ hãi, nuốt nước miếng, rất lâu sau cuối cùng cũng mở miệng:”Xin lỗi, tôi đã hiểu lầm anh.”
Thực ra nói ra cũng không quá khó khăn như cô nghĩ.
Cô cúi đầu, vành mắt nóng lên.
Thật là hiểu lầm, cô cho rằng cô cũng giống Mị nhi, đành phải đánh mất tình cảm này.
Cuộc đời cô từ nhỏ đã lớn lên ở Phong gia, quạnh quẽ cô độc, rất khó động lòng với người khác, cũng tương đối khó đồng cảm cùng người khác, nếu bỏ lỡ Phong Kiêu, cô không biết mình còn có thể thích người nào khác hay không.
Nhưng nói xong những lời này, đối diện không có âm thanh nào phát ra.
An Mộc cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy mâm cơm trước mặt đã ăn xong cùng bát đĩa trên bàn.
Cô cắn môi, lặng lẽ ngẩng đầu lên, liền phát hiện Phong Kiêu đang nhìn cô với ánh mắt phức tạp:”Sau đó thì sao?”
Sau đó thì sao?
Còn có sau đó à?
An Mộc vẻ mặt khó hiểu.
Sắc mặt Phong Kiêu lập tức trở nên khó coi trực tiếp đứng lên:”Cô không có gì khác muốn nói với tôi à?”
Khác?
Không có……An Mộc không thể hiểu được, lắc đầu.
Ánh mắt Phong Kiêu trầm xuống, một hơi thở ấm áp truyền tới, ánh mắt lại lần nữa nhìn xuống dưới:”Ở thành phố C, Thượng Quan Vũ nói cho cô những gì?”
An Mộc mấp máy môi, mở miệng nói:”Anh ta nói, anh để tôi tự do, anh sẽ không trở lại.”
Nói xong câu đó, cô ngẩng đầu lên nhìn Phong Kiêu, “Anh để anh ta cho tôi nói cái gì?”
Phong Kiêu nghe nói như thế, lập tức không giải thích gì, chỉ là chậm rãi mở miệng:”Anh ta nói đúng.”
An Mộc sửng sốt.
Phong Kiêu cười lạnh, “Tôi để cho cô tự do tự tại, tôi sẽ không cố giữ một cô gái không thích tôi ở lại bên tôi.”
Nói xong anh ta chỉ vào chỗ cửa:”Vậy cô có thể đi rồi.”
An Mộc kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Một cô gái không thích anh ta?
Cô cắn môi:”Tôi….”
“Đi ra ngoài.” Giọng nói của Phong Kiêu tuy rằng không có chút nào gay gắt nhưng lại làm An Mộc cảm thấy rùng mình!
Cô nắm chặt tay, hiện tại, hiểu lầm đã được giải trừ, nhưng anh ta vẫn nói mình đi sao?
An Mộc thở dốc,:”Được, tôi đi, Phong Kiêu, anh đừng có mà hối hận!”
Cô nói xong, trực tiếp đi về phía cửa, mở của phòng, đi ra ngoài!
“Phập!” cửa phòng đóng lại.
Phong Kiêu đi đến ban công, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô gái đang hướng về phía cửa mà bước.
Biện pháp của Thượng Quan Vũ làm Phong Kiêu lập tức thông suốt, cô gái nhỏ này không bị làm cho đến đường cùng thì không thấy rõ trái tim mình muốn gì.
Cô ấy thích mình, chắc chắn thích mình, Phong Kiêu qủa quyết xác định.
Chính là anh yêu cầu làm cô phải nói ra.
Anh nhìn cô càng chạy bước chân càng chậm, bỗng nhiên đứng tại chỗ, quay đầu nhìn căn biệt thự một chút, sau đó, cô đột nhiên ném rương hành lí xuống, trực tiếp quay về!
Khóe môi Phong Kiêu câu lên.
Cô gái nhỏ……rốt cuộc cũng chịu nói rồi sao?
Không biết giọng nói mềm mại đó, khi nói ra ba chữ “Em yêu anh” sẽ mang lại cảm giác như thế nào?