Đạo diễn Hoàng Khải lại càng cụp đuôi ủ rũ, bộ dáng đáng thương không sao kể xiết.
Gần đây mấy bộ phim truyền hình và điện ảnh do anh ta đạo diễn đều làm cho doanh thu phòng vé đồng loạt hạ xuống.
Thật uổng công xem trọng >, muốn lấy lại hình tượng cho mình, không ngờ lại lâm vào tình cảnh này!
Tập hai đã lên sóng, thay đổi người giờ này căn bản là không còn kịp.
Chanh Đài có thể không mua bộ phim này, đây là một bộ phim truyền hình, việc quay hình liên tục bị trì trệ như thế thì còn ý nghĩa gì nữa?
An Mộc là thành viên trong đoàn phim, nhìn bộ dạng mọi người như vậy, cảm thấy lòng tốt như bị một bàn chân hung hăng chà đạp, càng nghĩ càng thấy xót xa.
Chỉ vì cô…
An Mộc đột nhiên cảm thấy chính bản thân rốt cuộc vẫn là đang đánh giá thấp một ai đó.
Lúc trước Phong Kiêu nói muốn ngăn chặn cô, An Mộc chỉ cảm thấy người đàn ông này quá mức kiêu ngạo.
Quả thật, anh ta là chủ tịch FAE, nhưng đúng là An Mộc đã không tin, trong giới giải trí, hắn lại có thể một tay che trời.
Nhưng thực sự hiện tại,năng lực của anh ta có thể làm cho Chanh Đài không nhận bộ phim này?!
Phải biết rằng Chanh Đài là trạm phim được xếp hạng tối cao ở đài truyền hình tỉnh Giang Nam, một tiết mục giải trí của Chanh Đài > đã từng lên đến top 10 xếp hạng chương trình truyền hình!
Vị thế của Chanh Đài luôn ổn định trong một vòng tròn, chứ không lên xuống như cái đài truyền hình khác, bất kể bộ phim truyền hình nào mới ra mắt, chỉ cần Chanh Đài phát sóng, doanh thu phòng vé nhìn chung đều không quá thấp.
Ngay cả , một loại phim truyền hình được cải biên từ tiểu thuyết trên Internet, mà vẫn có thể lên đến doanh thu phòng vé cao nhất nhì trong giới phim ảnh, đủ để thấy tầm ảnh hưởng của đài truyền hình này.
Nhưng hiện tại!
Phong Kiêu có thể làm cho bọn họ tự cản trở mình?!
Đây là lần đầu tiên An Mộc đích thân cảm nhận được: tầm ảnh hưởng mang đến quyền lợi, cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được sâu sắc Phong Kiêu mạnh đến cỡ nào.
Rời đoàn phim, An Mộc trực tiếp gọi điện gấp cho Phong Kiêu.
Điện thoại vừa đổ chuông đã có người nhấc máy, rõ ràng đầu dây bên kia đang chờ cuộc gọi từ cô, vẫn là giọng nói trầm ấm đầy mê hoặc:”Ồ, cháu dâu chủ động gọi điện thoại cho tôi, có phải là mơ không?”
An Mộc nghe xong câu nói đó, toàn bộ lí trí lập tức trở về.
Hắn có thể làm cho Chanh Đài cản trở cô, bây giờ cô chủ động tìm đến hắn thì có thể làm được gì?
An Mộc lập tức dừng chân, hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần.
Phải im lặng một lúc lâu cô mới mở miệng ngỏ ý dò hỏi:”Vì cái gì?”
Đầu dây bên kia thấp giọng cười cười:” Em nói xem?”
An Mộc nắm chặt tay, những câu mắng mỏ định tuôn ra đã kịp nuốt trở lại trong bụng.
Rất lâu sau cô mới cất giọng lần nữa:” Phải thế nào anh mới buông tha cho tôi?”
Mặc dù cách nhau một cái di động, An Mộc cũng cảm nhận được bộ dạng đối phương khi hắn mở miệng:” Cái này phải xem em làm như thế nào”.
Cô làm như thế nào?
Cô đã từng phải khẩn khoản cầu xin hắn buông tha cho mình, còn phải làm như thế nào nữa đây?
An Mộc cắn môi, giọng nói đột nhiên dịu lại, nhỏ nhẹ:” Anh ở đâu, tôi sẽ đến đó tìm anh.”
Phong Kiêu nói địa chỉ cho cô.
An Mộc trực tiếp bắt xe đến chỗ Phong Kiêu.
Hiện tại hắn ta đang ở trong một căn biệt thự đơn, An Mộc nhảy xuống khỏi taxi, liền hướng tới căn biệt thự mà chạy.
Không có tâm trạng thưởng ngoạn khung cảnh mĩ lệ xung quanh, vừa nhìn thấy số nhà đúng với địa chỉ, An Mộc liền ấn chuông cửa.
Trong biệt thự, tại thư phòng
Phong Kiêu đang cùng Vệ Uy bàn công việc.
“Thiếu gia, bên kia Thượng Quan truyền đến tin tức, thời gian vận chuyển hàng đến đây ước chừng còn 3 ngày, nói cách khác, anh ở lại giải quyết những chuyện vụ vặt ở thành phố C trong 3 ngày là có thể trở về, kế tiếp, hành trình của anh sẽ là…”.