Lời này vừa nói ra, Phong Kiêu liền đi về phía cửa.
Nhưng còn chưa kịp nhúc nhích liền cảm thấy có cử động bên hông, cúi đầu liền nhìn thấy cô nhóc trong lòng đang kéo áo mình.
Phong Kiêu híp mắt lại.
An Mộc trong mắt lành lạnh, lộ ra sự không cam lòng, “Chú, trong quá trình chấp pháp, lạm dụng tư hình phải xử lý thế nào?”
Phong Kiêu nhướng mày.
An Mộc cắn răng, cô biết mình lúc này đang được voi đòi tiên.
Cô không cam tâm!
Tuy đã trả thù được Phong Tư Nguyệt, nhưng còn cảnh sát Lưu thì sao? Phong Anh Hùng thì sao?
Cô không làm gì được Phong Anh Hùng, nhưng cảnh sát Lưu thay ông ta làm việc, cũng phải trả giá thật đắt!
An Mộc cô chưa bao giờ là người lương thiện, lấy nhân đức báo ơn, lấy lẽ phải đáp trả kẻ thù.
An Mộc chỉ vào cảnh sát Lưu, “Anh ta phải bị xử lý thế nào?”
Phong Kiêu nhìn về phía cục trưởng, ông lập tức mở miệng, “Cảnh sát Lưu lạm dụng tư hình, hiện tại tạm thời cách chức, nếu kết quả điều tra là thật, cảnh sát Lưu sẽ bị trừng phạt theo pháp luật.”
Cảnh sát Lưu nghe vậy, chân mềm nhũn ngã quỵ xuống đất, xong đời rồi!
Phong Kiêu nhìn xuống, khóe môi tươi cười ranh mãnh.
Không tồi, người phụ nữ của Phong Kiêu, quả nhiên lòng dã rắn rết, âm độc tàn nhẫn!
Phong Kiêu ôm An Mộc, đi thẳng ra cửa, nhưng đến nơi lại dừng chân, quay đầu liền nhìn thấy Phong Anh Hùng nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ đi theo mình ra ngoài.
Anh cúi đầu, nhìn thoáng qua An Mộc.
Ánh mắt cô cố chấp, mang theo sự kiên cường.
Phong Kiêu mím môi, nói với Phong Anh Hùng, “Ông không cần phải đi nữa.”Phong Anh Hùng sửng sốt, “A?”
Phong Kiêu nhìn về phía cục trưởng, “Vụ án rửa tiền, phải xử trí theo pháp luật, sao nào, lời tôi vừa nói ông quên rồi sao?”
Cục trưởng nghe thấy thì sửng sốt, ông còn tưởng rằng mấy lời đó Phong thiếu chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng bây giờ ngẫm lại.
Ông nhìn Phong Anh Hùng, bừng tỉnh nó,”Tôi hiểu rồi, mau bắt Phong Anh Hùng lại! Ông ta là kẻ tình nghi lớn nhất rửa tiền xí nghiệp An thị với số lượng lớn, giải ông ta đi!”
Hai viên cảnh sát lập tức xông tới bắt lấy Phong Anh Hùng.
Phong Anh Hùng vừa mới đứng vững chân, lập tức lại mềm nhũn, kẻ tình nghi rửa tiền, ít nhất cũng bị phán quyết 20 năm!
Ông hoảng sợ nhìn Phong Kiêu, “Phong thiếu, Phong thiếu, cậu không thể đối xử với tôi như thế được, tôi là anh cả của cậu! Phong thiếu…!”
Phong Kiêu nhíu mày, có vẻ phiền chán.
Đang muốn rời đi thì người trong lòng đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm cục trưởng, chậm rãi nói, “Cục trưởng, chuyện đã xảy ra hôm nay, các ông vốn chấp pháp công bằng, cuối cùng cũng tra ra chân tướng sự việc không liên quan đến tôi, ông nói đúng không?”
Cục trưởng gật đầu, “Đúng đúng!”
Rốt cuộc cũng tiến được hai ôn thần đi, cục trưởng sở cảnh sát lau mồ hôi lạnh trên trán, mẹ nó, hôm nay là cái ngày gì vậy!
Ngồi vào chiếc xe thể thao của Phong Kiêu, An Mộc cuối cùng cũng cảm thấy an toàn.
Bình tĩnh lại rồi, cô lại thấy đầu óc vô cùng choáng váng liền ngất đi.
_____*_____
Khi tỉnh lại, cô nhận ra mình đang nằm trên giường.
Lọt vào tầm mắt là trần nhà màu trắng, còn có chùm đèn thủy tinh hoa lệ.
An Mộc không hiểu tự hỏi, đây là nơi nào?
Cô vươn tay vò đầu mình, rồi mới nhận ra cả cơ thể đều bủn rủn.
Trên lưng, cánh tay, vì bị đánh mà đau ê ẩm, điều này làm cho cô nhớ ra trước khi mình ngất đi đã xảy ra chuyện gì.