Sau đó…
“Aaaaaa!” Một tiếng thét chói tai đột nhiên truyền ra từ trong phòng.
Sau đó cửa bị đóng sầm lại.
Rầm rầm, trong phòng liên tục truyền tới một loạt âm thanh quái dị.
“A..a…a!” Tiếp đó là tiếng kêu thảm thiết của Diêu Cảng.
Đám nhân viên khách sạn lập tức ùa vào phòng khách, cùng xúm vào xem!
Tiếng kêu trong phòng ngủ vô cùng thê lương, nhưng chỉ tầm 2 phút sau, đạo diễn và nhóm nhân viên đoàn phim ở tầng một đều chạy tới.
Đám nhân viên khách sạn vẫn còn ngẩn ngơ ngây ngốc đứng nhìn trong phòng.
“Sao lại thế này?” Thạch Tiểu Phong cau mày hỏi đám người.
Đám người nhìn nhau, rồi cùng chỉ vào phòng ngủ, “Vâng, là anh Diêu nói Đường tiểu thư đang không khỏe, gọi chúng tôi lấy thẻ mở cửa, chúng tôi…”
Còn chưa kịp nói xong thì trong phòng lại vang lên tiếng gào thét của Diêu Cảng.
Thạch Tiểu Phong cau có.
Sải bước tới đẩy cửa phòng ra.
Đúng lúc Diêu Cảng mặt mũi bầm dập xông ra ngoài, vừa nhận ra người tới là ai thì hai chân anh ta mềm nhụn ngã quỵ xuống đất.
Thạch Tiểu Phong hoảng sợ, lùi lại phía sau, “Diêu Cảng, anh làm sao vậy? Sao lại ra nông nỗi này?”
Nghe thấy tiếng Thạch Tiểu Phong, Diêu Cảng ngẩng phắt đầu lên, ra vẻ đáng thương tội nghiệp, “Đạo diễn Thạch, anh phải làm chủ cho tôi!”
Anh ta nói giống như mình là một đứa trẻ bị bắt nạt, tất cả mọi người hơi nghiêng đầu nhún vai.
Diêu Cảng vừa hiểu ra mình vừa lỡ lời.
Nhưng nói cũng nói rồi, anh ta chẳng quan tâm thể diện nữa. Huống hồ Đường Hạ dám đánh chính mình đến mức này, anh không thể để yên cho cô!
Thach Tiểu Phong nóng nảy gắt,”Chuyện là thế nào?”
Diêu Cảng mở miệng, không chờ cho nhân vật trong phòng ngủ ra lộ diện, “Tôi nhận được điện thoại của Đường Hạ, cô ấy nói trong người không thoải mái, nên tôi mới đi tìm nhân viên khách sạn cầm thẻ mở cửa lên đây, không ngờ vừa mới vào tôi liền bị người ta thượng cẳng chân hạ cẳng tay!”
Thạch Tiểu Phong không thể tin nổi, “Tiểu Hạ cảm thấy không khỏe?”
Diêu Cảng gật đầu, “Đúng vậy!”
Thạch Tiểu Phong nhìn về phía phòng ngủ, “Không khỏe sao có thể đánh anh đến mức này?”
Diêu Cảng:…………..
Mặt mày anh ta ủ rũ, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn, “Tôi cũng không biết nữa.”
Nói xong liền quay đầu, hung dữ nhìn phòng ngủ, “Dù hai chúng ta không hợp nhau, Đường Hạ cô cũng không thể nghĩ ra loại phương pháp này để trả thù tôi được!”
Ý tứ ám chỉ toàn bộ đều do An Mộc bày ra để giáo huấn anh?
Diêu Cảng quay đầu nhìn Thạch Tiểu Phong, “Đường Hạ, cô cho rằng cô đánh tôi bị thương thì đạo diễn Thạch sẽ đuổi tôi khỏi đoàn làm phim sao? Làm sao có thể? Tôi vốn không muốn so đo với cô, dù sao cô cũng còn nhỏ tuổi, nhưng không ngờ hôm nay cô dám làm ra loại chuyện này! Đạo diễn Thạch, anh cũng thấy rồi đấy, cô ta đã đánh tôi thành cái bộ dạng này! Tôi không cần biết, bộ phim này có cô ta thì sẽ không có tôi!”
Vẻ mặt vô cùng kiên quyết.
Trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, trước còn đắn đo nếu chủ động đề nghị An Mộc rời khỏi bộ phim này, Thạch Tiểu Phong sẽ không đồng ý, hơn nữa người ta sẽ cho rằng mình hẹp hòi.
Không ngờ Đường Hạ này lại biết phối hợp như vậy, dù sao cũng là cô ta ra tay đánh mình trước, nhân cơ hội này bản thân mình hoàn tooàn có tư cách ra điều kiện, người khác cũng cảm thấy anh không có lý do gì để nhân nhượng nữa.