Ngay lúc An Mộc nghĩ mình xong đời rồi, thì có một trận ào vang lên!
Cô quay đầu, liền nhìn thấy Triệu Việt Thâm mặc trang phục bộ đội đặc chủng nhảy xuống, bơi tới bên người cô, chính là bởi vì tốc độ dòng nước quá nhanh, Triệu Việt Thâm một phen kéo cô, lại không có biện pháp ngăn chặn tốc độ đó lại.
Hai người chỉ là tốc độ rơi chậm lại một chút, lại như cũ hướng tới cục đá hung hăng đụng qua đi!
Trong chớp nhoáng, Triệu Việt Thâm ôm An Mộc, hung hăng một cái xoay người, bờ vai của anh ta liền hung hăng đụng vào cục đá.
Nháy mắt, máu chảy ra!
“Cứu người!”
“Mau cứu người!”
“Xôn xao! Xôn xao!”
Rốt cuộc mọi người cũng đã có phản ứng lại, liền nhảy vào trong nước, người không biết bơi thì bắt đầu nối dây thừng, chỉ chốc lát sau, hai người đã được mọi người vớt lên.
An Mộc cả người chính là kinh hách quá độ, kỳ thật cũng không bị thương tích gì, nhưng xương bả vai của Triệu Việt Thâm lại bị đâm nát, nhanh chóng gọi xe cứu thương đem anh ta đưa vào bệnh viện!
Hiện trường một mảnh hỗn loạn.
Có người đẩy Triệu Việt Thâm hướng xe cứu thương, có người vội vàng thu thập đồ vật, còn có người tụ tập ở bên người An Mộc.
An Mộc bị nước sông đông lạnh đến toàn thân tấm tắc phát run, bọc chăn ngồi ở ghế trên, Diệp Đồng Đồng cầm khăn lông lau tóc cho cô, nhưng An Mộc nhìn Triệu Việt Thâm, phục hồi tinh thần lại liền lập tức bắt lấy tay A Băng dò hỏi:
“Triệu Việt Thâm thế nào?”
Nhiều máu như vậy trôi qua người cô, làm cho cô phát hiện, máu người cũng có thể nồng và tanh như vậy.
A Băng nhanh chóng mở miệng:
“Không có việc gì không có việc gì, tính mạng không có việc gì, máu đã ngừng, chỉ là nứt xương, phải nằm viện.”
An Mộc lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, không mất mạng thì tốt rồi.
Đúng lúc này, mọi người nghe được thanh âm của người quay phim:
“Ai nha, xem tôi kìa, thế nhưng quên xem cameras!”
*
Chờ đến khi mọi người về khách sạn, ngâm nước nóng, An Mộc lúc này mới chui vào trong ổ chăn ấm áp, bởi vì ngày thường thân thể khỏe mạnh, cho nên lúc này đây cũng không phát sốt, chỉ là hắt xì mấy cái, uống lêmấy chén canh gừng đường đỏ liền tốt, lúc này mới cảm thấy thoải mái nhiều.
Diệp Đồng Đồng trước sau vội vả chăm sóc cô, cuối cùng thấy cô không có việc gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hai người nhắc tới sự tình ban ngày, đều là một trận thổn thức.
Diệp Đồng Đồng uống một chén canh đường đỏ, phe phẩy đầu:
“Nhìn không ra tới, Triệu Việt Thâm ngày thường ôn hòa như cừu non, thế nhưng còn có loại quyết đoán này. Ai, canh gừng đường đỏ này uống ngon thiệt.”
An Mộc:……
An Mộc cũng gật đầu, cùng Triệu Việt Thâm tiếp xúc hai tháng, tính cách anh nhu hòa, An Mộc cùng Diệp Đồng Đồng nhiều lần lén lút hoài nghi đối phương là tiểu thụ, nhưng từ nay về sau……An Mộc thề, về sau không bao giờ cười nhạo anh ấy không có khí chất nam tử hán.
Diệp Đồng Đồng che lại mặt mình:
“Cậu không biết đâu, khi nhìn thấy cảnh anh ta nhảy xuống cứu cậu, tớ cảm thấy quả thực là đpẹ trai chết đi được! Giống như Tiramisu của tớ ấy, liền cảm thấy tâm tình sung sướng!”
An Mộc tức khắc bật cười, cái cô Diệp Đồng Đồng, thật đúng là hai ba câu không rời ăn.
An Mộc nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau liền sinh long hoạt hổ.
Bởi vì Triệu Việt Thâm bị thương, ít nhất phải nằm dưỡng thương trong bệnh viện một thời gian, cho nên đoàn phim cũng cũng chỉ có thể chậm tiến độ hồi thủ đô lại.
An Mộc được xác định không có cảm mạo phát sốt, liền cùng Diệp Đồng Đồng mang theo hai chiếc xe, chạy đến bệnh viện.
Triệu Việt Thâm bị thương, trên vai bị băng vải gắt gao.