Phong Tư Nguyệt thuận thế mở miệng:”An Mộc! Tử Khiêm đã đính hôn với cô, cũng chắc khác kết hôn là bao, không phải chỉ thiếu mỗi cái giấy đăng ký sao? Còn không phải là vì cô muốn chờ hai năm sau đủ tuổi kết hôn theo pháp luật sao? Nhưng nhà họ Phong chúng tôi là hạng người nào, hay ý cô là vẫn không tin tưởng chúng tôi?”
Chỉ có loại đầu heo mới đi tin tưởng!
Nhưng An Mộc cô vẫn phải sắm vai một kẻ yêu Phong Tử Khiêm đến điên cuồng không màng tự tôn, cũng không có trí tuệ, không thể nói không tin được!
Trong mắt An Mộc lưu chuyển, cầm lấy bút trên bàn:”Bác gái, là ký ở chỗ này sao?”
Ngón tay e sợ chỉ vào một chỗ.
Tô Mỹ Huệ quả nhiên không giữ nổi bình tĩnh:”Đúng đúng, chính là chỗ đó!”
An Mộc cụp mắt, ánh mắt hiện lên tia trào phúng, ký tên mình xuống bên A.
Lại ngẩng đầu:”Cháu ký xong rồi.”
Tô Mỹ Huệ hừ lạnh một tiếng, tùy tiện cầm lấy hợp đồng, lật lật xem xét, mở miệng nói:”An Mộc à, trông cháu xấu như vậy, Tử Khiêm ở bên cháu chính là sự thiệt thòi rất lớn….”
Lời nói còn chưa dứt, sắc mặt liền sầm xuống, đập văn bản xuống trước mặt An Mộc:”Cô, cô, tại sao cô lại ký tên ở bên A?”
Trang giấy xoẹt qua hai má, An Mộc lùi về sau từng bước, gỡ bỏ sự yếu ớt, tuyệt không đau đớn.
Chính là loại nhục nhã này…..
An Mộc ngẩng đầu, “Bác Phong, cháu, cháu vừa mới hỏi, có phải ký chỗ đó không mà….”
“Cô còn dám nói? Nói! Có phải do cô cố ý không?” Tô Mỹ Huệ bước lên từng bước, vươn hai ngón tay cấu véo cánh tay An Mộc.
An Mộc thét lên một tiếng đẩy bà ta ra, trượt chân ngã xuống đúng ghế sô pha.
Nhưng Tô Mỹ Huệ không được may mắn như vậy, bị An Mộc đẩy cả người ngã ra sau, đầu gối đập thẳng vào bàn.
Cô hít sâu một hơi.
Bên kia An Mộc cố tình tỏ ra sợ hãi, vội vàng đứng lên đi tới:”Bác Phong, bác không sao chứ?”
Nhưng tay chân cô loạng choạng không cẩn thận đụng vào Phong Tư Nguyệt bên cạnh.
Phong Tư Nguyệt đang bưng một ly trà, vì bị An Mộc đụng vào làm cho tách trà lệch đi hắt hết nước lên mặt Phong Anh Hùng!
Mà Phong Tư Nguyệt cũng bị mất đà ngã thẳng xuống người Tô Mỹ Huệ.
Hai người ngã dúi dụi, còn ngã rất mạnh,trên người không biết bị góc bàn đụng cho sứt mẻ bao nhiêu chỗ!
Trong phòng khách nhất thời loạn thành một đoàn.
An Mộc hoảng sở trừng lớn ánh mắt:”Bác trai, bác gái, chị Tư Nguyệt….”
Khóe miệng Phong Tư Nguyệt bị sưng lên, nổi giận đùng đùng đứng thẳng lên, trực tới xông tới trước mặt An Mộc, giơ cao tay muốn giáng xuống :”Đồ sao chổi!”
An Mộc lộ vẻ hoảng sợ, chân vô tình đụng vào Phong Tử Khiêm, Phong Tử Khiên chỉ cảm thấy hai chân mình mềm nhũn, người lao về phía trước.
“Ba!”
Tiếng bàn tay tát xuống, làm cho phòng khách im lặng như tờ!
An Mộc lại vọt tới trước mặt Phong Tử Khiêm, vẻ mặt cảm động mở miệng, “Anh Tử Khiêm, anh Tử Khiêm, chị Tư Nguyệt muốn đánh em thì cứ đánh, anh, sao anh lại đỡ cái tát này thay em? Ôi…anh Tử Khiêm, em sai rồi, hóa ra anh lại tốt với em như vậy, tiền của em đều cho anh, đều cho anh…”
Phong Tử Khiêm không tin nổi nhìn xuống chân mình, sao vừa rồi đột nhiên lại trở nên mềm nhũn chứ?
Tô Mỹ Huệ cũng không nói nên lời, sao bà lại có cảm giác không còn khống chế được An Mộc nữa?
Chỉ còn Phong Anh Hùng, gương mặt già nua tối sầm, đứng dựng lên, nước trà từ tóc ông nhỏ xuống, bộ dáng vô cùng chật vật.
Ông quát lên chói tai:”Đủ rồi! An Mộc, cô…”
Tim An Mộc đập mạnh, cuối cùng đã phát hỏa rồi!
Ánh mắt Phong Anh Hùng cay độc, nhưng trăm ngàn cũng không nhìn ra sơ hở nào!
Đúng lúc này, ở cửa truyền đến một giọng nói cuồng vọng ngang ngược nhưng lại dễ nghe vô cùng:
“Chà, xem ra tôi đến không đúng lúc! Sao tự nhiên lại náo nhiệt thế này?”