Ở lối vào, một thân hình cao lớn đang ở chỗ đó.
Ánh tà chiều ở phía sau, như những mảnh vụn li ti chiếu vào từ hai bên của anh.
Anh cõng ánh sáng, khuôn mặt cùng thân hình đều có chút mơ hồ.
Nhưng An Mộc sẽ không nhìn lầm.
Kia không phải Đường Cảnh.
An Mộc gắt gao nắm chặt nắm tay, kinh ngạc đến mức đại não cũng đều ngừng vận động.
Cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, trơ mắt nhìn người đàn ông như thiền thần, từng bước đi về phía cô.
An Mộc cảm thấy, bản thân cô hẳn là đang nằm mơ.
Nhưng giấc mơ này cũng thật sự quá đẹp rồi, khiến co căn bản không muốn dừng lại.
An Mộc cắn môi, ngây ngây ngốc ngốc nhìn anh. Thẳng cho đến khi Phong Kiêu đi đến trước mặt, vươn tay về phía cô, “Gả cho anh!”
Ngữ khí khẳng định, khiến người khác không có cách nào từ chối.
An mộc nhìn bàn tay quen thuộc kia. Cô đã từng cẩn thận quan sát từng ngón tay cho đến bàn tay to kia. Sau đó phát ngốc, rồi lại đột nhiên duỗi tay nhéo tay của đối phương. Tiếp theo ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt cười như không cười của anh, dò hỏi, “Đau không?”
Khóe miệng Phong Kiêu co rút.
Cho dù đối phương đang hoài nghi mình nằm mơ, nhưng vật nhỏ này, mặc dù vậy cũng không chịu làm đau chính mình, thế nhưng đi véo người khác.
Anh không đáp trả vấn đề này, trái lại vươn tay, ngắt một cái ở chóp mũi của An Mộc, “Em nói xem?”
An Mộc cắn cắn môi, một tia đau đớn truyền đến, khiên cô kinh hỉ mở miệng, “Thật sự không phải là mơ!”
Phong Kiêu gần như không còn gì để nói.
Phản ứng của gia hỏa này, sao vẫn luôn ngoài dự đoán của mọi người như vậy?
Anh còn tưởng rằng, đối phương sẽ cảm động đến mức nước mặt lưng tròng luôn ấy chứ!
Phong Kiêu dứt khoát không nói gì, đi đến phía trước một bước, túm chặt tay của An Mộc, lôi kéo cô từng bước bước vào giáo đường.Lúc này An Mộc mới nhìn thấy rõ ràng tình huống bên trong.
Có thể đi theo đoàn làm phim đến nơi này đóng phim, đều là nhân viên đáng tin cậy. Giờ phút này, toàn bộ bọn họ đều ngồi ở ghế của khách, nâng đầu, khiếp sợ nhìn An Mộc cùng Phong Kiêu.
Phong Kiêu mang theo An Mộc, trong sự chúc mục của mọi người, từng bước một bước lên sân.
Phía trên, Cha sứ đã đứng ở nơi đó.
Nhìn thấy hai người, Cha chậm rãi gật gật đầu. Sau đó mở miệng, “Trước khi bắt đầu nghi lễ, nếu có bất luận sự thật gì ngăn cản hai người bọn họ đến với nhau, xin hãy lập tức đưa ra. Hoặc là vĩnh viễn bảo trì im lặng”
Những lời này, là nói với các vị tân khách ở phía dưới.
Nhóm người này, đến bây giờ vẫn chưa hay biết gì. Không hiểu rõ thế này, cho nên ai dám có ý kiến?
Mà một người duy nhất hiểu rõ, Đường Cảnh, ngửa đầu, nhìn hai người.
Tâm tình giờ phút này của anh, chua xót không chịu được.
Tầm mắt dừng lại trên người của An Mộc.
Hôm nay cô, không thể nghi ngờ là rất đẹp, là cô dâu xinh đẹp nhất Đường Cảnh thấy.
Nhưng cô dâu xinh đẹp đó phải gả cho người khác, mà chú rể lại không phải là anh.
Anh rất muốn đứng lên, mở miệng lên tiếng, ngăn cản bọn họ. Nhưng anh đột nhiên phát hiện, anh thế nhưng không có một lý do nào để ngăn cản.
Mà lúc anh đang ngây người, Cha sứ đã triển khai giai đoạn tiếp theo.
Cha sứ nhìn về phía An Mộc, “An tiểu thư, con có nguyện ý để Phong tiên sinh trở thành chồng của con, cùng anh ấy ký kết hôn ước hay không? Cho dù là bệnh tật hay khỏe mạnh, hay bất luận lý do gì khác, đều yêu anh ấy, chăm sóc, tôn trọng, tiếp nhận anh ấy, vĩnh viễn trung trinh không rời anh ấy cho đến cuối cuộc đời?”
Một câu rơi xuống, Phong Kiêu liền nhìn về phía An Mộc.
An Mộc nhấp nháy môi, nhìn chằm chằm đối phương.
Người đàn ông này, cao cao tại thượng giống như thiên thần.
Mà cô, lại hèn mọn giống như một hạt cát nhỏ trong muôn vàn bụi đất trong thế gian.
Nhưng mà trải qua hôm nay, cô chính là anh, anh cũng chính là cô.