Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của An Mộc, lập tức vang lên.
An Mộc nghe, liền nghe thấy tiếng Lưu Chuẩn: " Đường Hạ, tôi đi lộn giày, cô có thể trả giày về giúp tôi không?"
"Ồ, không có vấn đề!" An Mộc nghĩ thầm, dứt khoát thừa nhận cũng không có việc gì, nhiều lắm là căn dặn bọn họ không nói lung tung là được.
An Mộc cần giày của Lưu Chuẩn xuống dưới lầu, chạy tới trước xe Lưu Chuẩn.
Đang định nghênh đón bức cung của đám người này, thật không nghĩ đến cửa xe vừa mở ra, Lưu Chuẩn liền đưa chiếc giày cap cấp ra: " Ai nha, đây chính là vợ tôi mua, đi lộn trở về phải quỳ thảm mát xa rồi! Với lại cái giày này quá lớn, tôi thấy khẳng định chủ nhân là người cao một mét tám! Cô định mua cho ai đó? Nhãn hiệu này, tôi cũng không nhận ra! Nổi tiếng không?"
An Mộc:...!
Nghi hoặc nhìn Lưu Chuẩn, chẳng lẽ bọn họ không thấy được tên bên trong?
Tên trong giày này, giấu ở chỗ không tính bí mật, nhưng liếc nhìn sang một chút, thật sự là không nhìn thấy.
Trong lòng An Mộc lập tức dâng lên hi vọng, hi vọng đám người này không nhìn thấy gì.
"Mấy người, không thấy được cái gì khác sao?" An Mộc thử hỏi thăm.
Lưu Chuẩn nhất thời lắc đầu: "Nhìn thấy cái gì khác?"
Tam ca quay đầu: "Ai nha, đau bụng, đang yếu ớt, tôi nào có tinh thần nhìn cái gì?"
An Mộc nhìn ba người sau xe Lưu Chuẩn.
Đã nhìn thấy bọn họ nghiêng đầu qua: "Ai nha, đổi giày sao mất thời gian như vậy?"
"Đừng chậm trễ Đường Hạ, còn có cô... Ba mẹ cô đang chờ đón đấy!"
"Đi mau đi mau!"
Bộ dạng này... Ngược lại không có phát hiện?
An Mộc mang giầy lên, đem chuyện lầu dưới nói hết cho Phong Kiêu: "Bọn họ thật sự không biết là anh sao?"
Phong Kiêu nhếch môi, biết khẳng định đám người kia đã biết, chỉ là nếu như An Mộc nghĩ vậy có thể an tâm, vậy cứ nghĩ đi.An Mộc đưa giày qua: "Đi vào, ra ngoài đi."
Phong Kiêu lại để giày qua một bên: " Đổi một đôi mới đi, cái này, người khác đi qua."
An Mộc:...!
Cho nên, mười mấy vạn, cứ bị Phong Kiêu vứt sao?!
Nhưng Phong Kiêu có tiền, cho nên liền rất chú trọng tư bản, An Mộc yên lặng để đôi giày kia qua một bên, Phong Kiêu lại lấy ra một đôi giày để đổi, tiếp đó nắm tay An Mộc, liền đi ra ngoài.
Hai người lái xe, An Mộc còn tưởng rằng Phong Kiêu muốn dẫn cô đi nơi nào ăn cơm hoặc là chơi, nhưng nhìn phương hướng xe Phong Kiêu...
"Cái này là muốn đi đâu?"
"Cục dân chính."
An Mộc nghi hoặc: "Qua cục dân chính làm gì?"
Phong Kiêu câu môi: "Em nghĩ xem?"
Cục dân chính là hay dùng việc ly hôn và kết hôn...
Hôm nay chính mình vừa đầy 20 tuổi, cho nên Phong Kiêu mang cô đi ghi danh sao?
Chú nhỏ thậtquá gấp!
Gương mặt An Mộc nhất thời đỏ lên, sau đó tâm tình cũng không khỏi bắt đầu kích động.
Cô phải kết hôn?
Phải kết hôn sao?
Tuy ở nước ngoài đã đăng ký qua, nhưng dù sao cũng là nước ngoài, trong tâm lý An Mộc, loại hôn nhân vẻ vang, là trong nước...
An Mộc cắn môi, cúi đầu, trái tim nhỏ nhảy cẫng.
Lúc đang thẹn thùng và kích động, phía trước có đèn đỏ, Phong Kiêu dừng lại, đột nhiên tiến tới bên tai cô: " Món quà sinh nhật này, thế nào?"