An Mộc trốn trong bụi cỏ, không dám cử động.
Xa xa có tiếng súng lục, tiếng đánh nhau truyền đến làm tim cô đập rất nhanh.
An Mộc siết chặt hai nắm tay, run rẩy toàn thân.
Cô rất sợ.
Sinh tồn ở nhà họ Phong như một con sói nhỏ, cô vốn luôn tự mình đối mặt với những khoảnh khắc gian khổ nhất trong cuộc đời, bị người bắt nạt, bỏ rơi, bị mắng chửi, nhưng so với tình huống hiện giờ…..có cảm giác mình còn quá nhỏ bé.
Ngồi tù là sự khiếp sợ gây ấn tượng nhất đối với cô.
Nhưng hiện giờ..
Vấn đề cô đang đối mặt là mạng người!
An Mộc cố gắng hít sâu, lại nhận ra có làm thế nào cũng không bình tĩnh lại được.
Cô run rẩy, xung quanh dần trở nên yên tĩnh, cô biết, đám người kia đã đuổi theo Phong Kiêu đi rất xa, lúc này chính mình mò lên đường cao tốc, bắt xe rồi rời đi chắc chắn không thành vấn đề.
Hai chân cô mềm nhũn, chật vật đi về phía đường cao tốc.
Đặt chân được đến quốc lộ, cô mới ngồi phịch xuống đấy thở hồng hộc.
Hoảng loạn, sợ hãi, cộng thêm sự yên tĩnh trong đêm dường như bị phóng lên gấp đôi.
Đến tận bây giờ cô mới muốn báo cảnh sát!
Dù có thế nào, Phong Kiêu vẫn rất có ảnh hưởng ở C thị, bọn họ chắc chắn sẽ giúp anh.
An Mộc run run tay sờ vào túi quần, phát hiện ra…
Điện thoại đã bị mất.
Nhất định là vừa rồi xe bị đụng, lúc cô và Phong Kiêu chật vật ra khỏi xe đã không cẩn thận làm rớt!
Shit!
An Mộc mắng một tiếng, phiền chán vò đầu mình, quay lại nhìn về phía sau, bóng đêm hoang vu bao phủ trùng trùng.
Anh lúc này sao rồi?
Có bị thương không?
An Mộc nhận ra mình đang thập phần bất an.
Nhưng chợt nghĩ, anh lợi hại như vậy, chắc sẽ không có việc gì đâu, nhiều người muốn giết anh như vậy, nếu mỗi lần đều có thể thành công thì anh vốn dĩ không thể sống đến 28 tuổi!
Hơn nữa….anh chết rồi không phải rất tốt sao?
Anh chết rồi, mìn sẽ được giải phóng hoàn toàn, về sau muốn đóng bao nhiêu phim cũng được, cuối cùng cũng không phải nơm nớp lo sợ anh!
Đúng, chính là như vậy.
Bây giờ mình trở về trường quay, coi như không hề biết chuyện gì đã xảy ra ở đây.
Cuộc sống ở nhà họ Phong khiến cô từ trước đến nay đều vì tư lợi, chưa bao giờ biết hai chữ “thánh nữ” viết như thế nào.
Cho nên sống chết của người khác thì liên quan gì đến cô?
An Mộc đứng lên, cảnh giác đi về phía Hoành Điếm.
Nhưng đi được lại bước cô lại dừng lại, ngoảnh đầu nhìn về đằng sau.
Vì sao….trong lòng lại bồn chồn bất an như vậy?
An Mộc siết chặt nắm tay, mới vừa rồi tên đó còn nói chỉ hứng thú với thân thể của cô, còn nói đã kiên nhẫn với cô đến cực hạn, lúc này cô còn đi quan tâm cái tên Đại Ma Vương đó làm gì?
Đúng, không thèm quan tâm đến anh.
An Mộc cố gắng tự thuyết phục bản thân, bước thêm hai bước.
Nhưng bàn chân cứ như bị đóng đinh trên mặt đất, rốt cuộc không thể nhúc nhích được nữa.
An Mộc cắn môi.
Từng giây từng giây một trôi qua.
Cả phút đồng hồ trôi qua…
“Mẹ kiếp! Phong Kiêu, kiếp trước nhất định là tôi đã thiếu nợ nhà họ Phong các người!”
An Mộc cúi đầu mắng một tiếng, xoay người nhảy xuống khỏi đường cao tốc, chạy về phía Phong Kiêu biến mất!
Cô không hề nhận ra, ban nãy chạy trốn hai chân cô cứ bải hoải rã rời, nhưng giờ đi tìm Phong Kiêu, hai chân cô lại vô cùng nhanh nhẹn, vừa rồi hoảng sợ bất an là thế, giờ toàn bộ đều biến mất.