Xe của Dung Trạch là một chiếc xe hơi màu vàng đồng (BMW), chiếc xe cùng anh ta đều đem đến cho người ta cảm giác giống nhau, tươi đẹp, thiện lương, quanh người tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh.
Anh ta rất ga lăng mở cửa xe cho An Môc, sau đó mới lên xe.
Trên đường tới thành phố C, Dung Trạch có hỏi:”Cô ở đâu?”
Ở đâu?
An Mộc thoạt tiên không biết trả lời thế nào, cô và Phong Kiêu hiện tại đang ở căn hộ chung cư, chỉ cần đi đến đó, điều tra một chút sẽ biết ngay là nhà ai.
Vẻ do dự của An Mộc dừng trong mắt Dung Trạch, lại thành một ý tứ khác.
Dung Trạch lái xe vào một nhà hàng:”Xuống xe đi.”
An Mộc sửng sốt:”Có chuyện gì vậy?”
Dung Trạch hồn nhiên mở miệng:”Cho cô một cơ hội, mời tôi ăn tối.”
An Mộc tiếp tục ngây ngốc:”Tôi, tôi…..”
“Không cần cảm tạ, đi thôi”
Dung Trạch chuyên nghiệp đưa chìa khóa xe cho người phục vụ, trực tiếp đi thẳng về hướng nhà hàng.
An Mộc:……!
Cô đâu có nói muốn mời Dung Trạch ăn cơm?
Hơn nữa nhà cô còn đang có một bệnh nhân đang đợi ~!
Nhưng diễn viên Dung đã đi vào, An Mộc chỉ còn biết đi theo sau, hôm nay là diễn viên Dung phải mang băng vệ sinh đến cho cô, An Mộc thực sự không còn can đảm nói từ chối
~Hai người cũng chưa để ý tới có một paparazzi đang đeo kính râm phía ngoài nhà hàng, đang nhàm chán ngồi dưới đó, đột nhiên thấy hai người, tức khắc ánh mắt sáng lên, chĩa máy ảnh về phía hai người liên tục chụp ảnh.
An Mộc mang bộ dạng khốn khổ đi theo Dung Trạch vào trong phòng, hai người gọi đồ ăn, An Mộc liền kiếm cớ ra ngoài một chút, đi vào nhà vệ sinh, cầm theo di động, lập tức gọi cho Phong Kiêu.
Điện thoại nhanh chóng có người bắt máy, An Mộc cảm thấy mình như đang đi nằm vùng, nhỏ giọng mở miệng:”Anh cơm nước gì chưa?”
“Còn phải hỏi, em cảm thấy một bệnh nhân có thể tự mình ăn cơm sao?” giọng nói trầm thấp. dù cách qua điện thoại nhưng cũng cảm thấy một luồng khí vô cùng ấm áp, quyến rũ đang truyền tới.
An Mộc:….”Ở đây đang có chút việc, vậy nên….”
“Cho nên cháu dâu vứt bỏ tôi ở đây sao?” lời nói của người đàn ông làm cho an Mộc có chút chột dạ.
Đêm qua cô đã đồng ý với anh ta, quay phim xong lập tức trở về nhà đúng giờ!
An Mộc xấu hổ cười cười:” Chú út, lát nữa tôi trở về sẽ mua cho anh một chút đồ ăn ngon được không?”
“Được, tôi sẽ chờ cô ở đây” người đối diện chậm rãi mở miệng, thanh âm lộ ra ý cười:”Ầy, hình như cũng hơi đói bụng rồi.”
Tốt rồi, giờ đây An Mộc liền cảm thấy tội mình càng ngày càng to.
Từ ngày hôm qua Phong Kiêu đã đồng ý để cô đi đóng phim, đối với Phong Kiêu, quả thực cô không còn lí do gì để oán trách.
Huống chi anh ta giờ đáng thương như vậy cũng là vì cô đánh lạc hướng bọn cớm nên mới xảy ra chuyện đó.
An Mộc ủ rũ quay đầu liền nhìn thấy Dung Trạch đã ở ngay phía sau lưng cô.
An Mộc hoảng sợ:”Dung, Dung lão sư, anh, sao anh lại tới đây?”
Dung Trạch nhướng mày, tay còn đang cầm một bịch băng vệ sinh:”Tôi, tôi nghĩ cô đi vào vệ sinh sẽ cần dùng đến cái này, nên tôi đem tới.”
An Mộc:….
Vậy là diễn viên Dung đến đây là muốn làm tôi thêm xấu hổ sao?
Sau đến bữa ăn càng thêm ngại ngùng.
Vất vả ăn cơm, An Mộc cơ hồ cũng chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng để đi về.
Chờ đến khi An Mộc đi về, Dung Trạch lúc này mới vui vẻ thoải mái về khách sạn cùng đoàn phim, vừa về tới nơi, Ngô Tư Tư đã nhanh nhảu túm vai anh:”Nói đi, vừa đi cung kính ai về?”
Dung Trạch ngẩng đầu, kiêu căng nói:” Không nói cho các người biết.”
Ngô Tư Tư ngoác miệng cười:”Cô gái nhỏ đó thích ngươi sao?”
Dung Trạch hừ lạnh một tiếng:”Sẽ có cô gái không thích ta sao?”