Gió vẫn thổi, những cánh hoa bồ công anh vẫn tách ra và bay lên nhẹ nhàng, tóc Âu Dương Thiên Thiên cũng theo đó mà rời khỏi vị trí đã được ấn định từ lúc nãy.
Theo bản năng, cô đưa tay lên vén lại tóc, ánh mắt hướng đến chỗ người đàn ông phía trước có chút dè dặt.
Gì vậy! Người này ở đây từ khi nào? Tại sao lại có thể đi vào không tiếng động như vậy chứ? Làm cô giật cả mình.
Nhưng mà.... quan hệ của anh ta với cô hình như là anh em không cùng huyết thống, như vậy... cũng yêu được sao?
Còn là kiểu quan hệ đơn phương nữa chứ. Bảo cô theo đuổi anh ta bằng cách nào đây?
Ố... anh ta di chuyển rồi, đi... đi thẳng như vậy, đừng nói là đến đây nha. A!
Trong lúc Âu Dương Thiên Thiên còn đang suy nghĩ mông lung, thì Âu Dương Vô Thần đã bắt đầu đi tới, anh bước từng bước dứt khoát, đến chỗ cách cô 1 khoảng thì dừng lại.
Âu Dương Thiên Thiên không tự chủ nuốt 1 ngụm nước bọt. Trong đầu liền hiện lên suy nghĩ cảm thán.
A... trai đẹp!
Dù đã biết trước sẽ đẹp trai như vậy, cũng thấy hình rồi, nhưng mà.... nhìn gần thế này lại thấy cực đẹp a...
Cô 31 tuổi, cũng chưa đạt đến trình độ miễn nhiễm hoàn toàn với cái này đâu à!
Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt nhẹ nhàng, đôi con ngươi liếc nhìn Âu Dương Thiên Thiên từ trên xuống dưới, nhưng sau vài giây vẫn không có ý định nói gì cả.
Âu Dương Thiên Thiên cấu tay vào chân váy phía dưới, trong lòng vẫn còn có chút hoang mang. Người đàn ông không hỏi thì cô cũng không nói. Cứ như vậy, hai người nhìn nhau, tựa như đang dò xét, cũng tựa như đang ngại ngùng tìm hiểu.
Đúng lúc này, một người hầu từ đâu xuất hiện, liền chạy đến chỗ của Âu Dương Vô Thần, cúi đầu cung kính:
- Đại thiếu gia, cậu về rồi, bữa sáng đã sẵn sàng, ông chủ đang đợi cậu ở bên trong.
Vừa nói, người phụ nữ vừa hướng về phái phòng ăn, như đang ám chỉ anh sẽ vào đó.
Âu Dương Vô Thần sau khi nghe xong như cũ không có biểu hiện gì, anh chậm rãi đảo mắt, quay người về phía người hầu, lạnh nhạt đáp:
- Tôi biết rồi!
Nói xong, cũng lập tức xoay người rời đi.
Âu Dương Thiên Thiên: "..."
Gì vậy? Như thế là sao? Đi đến chỗ cô nhìn đã đời không lên tiếng, bây giờ người hầu bảo đi thì đi luôn, có ý gì đây?
Vừa mới suy nghĩ xong, cổ họng Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ truyền tới "tín hiệu" khác lạ. Cô nhíu mày, đợi đến khi nhận ra thì đã quá muộn, từ dây thanh quản lập tức phát rung, truyền thẳng lên khuôn miệng, môi cô chợt mấp máy, phát thành tiếng:
- Anh hai!