Mục lục
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt khinh bỉ, lên tiếng:

- Để tôi xem, cô còn diễn được đến khi nào, Âu Dương Hạ Mạt. Những gì mà mẹ cô và cô đã làm cho tôi ngày hôm nay, tôi sẽ nhớ kỹ, hãy đợi đấy.

Dừng một chút, như nhớ ra gì đó, cô nói tiếp:

- Còn nữa, có một điều này tôi phải nói. Chị của cô luôn miệng mắng tôi là kẻ giết người, độc ác không có nhân tính. Nhưng mà.... người thật sự đã giết đứa bé đó, chính là mẹ cô - Bạc Tuyết Cơ. Nhắn lại với bà ta câu nói của tôi: Chỉ vì một phút nông nỗi, bà ta đã trở thành kẻ tự tay hủy đi cốt nhục của mình. Nói độc ác, thì Bạc Tuyết Cơ mới là kẻ độc ác nhất.

Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi, rồi liền nhấc chân rời đi. Âu Dương Hạ Mạt nhìn theo bóng lưng của cô, không tự chủ hít một hơi vào lồng ngực căng tràn, ánh mắt căm hận.

Hai tay cô ta nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt đau rát, tựa như sự tức giận đã dâng rất cao nhưng vẫn phải kiềm lại.

Đến khi khoảng cách giữa đám người cách xa, Âu Dương Hạ Mạt mới rút điện thoại ra, gọi đi một dãy số. Đợi đầu dây bên kia có tín hiệu, cô ta liền lên tiếng:

- Tiến hành nó đi.

Người trong điện thoại dường như có chút bất ngờ, nói gì đó và khiến cô ta càng nóng giận hơn nữa, quát khẽ:

- Đừng nhiều lời, anh chỉ việc làm theo thôi. Tôi không thể đợi được nữa, tôi muốn Âu Dương Thiên Thiên phải bị vùi dập xuống đáy xã hội này càng sớm càng tốt.

Ở dãy hành lang dài, bóng hình hai người đang đi vẫn chưa khuất hẳn, Âu Dương Thiên Thiên thẳng người bước về phía trước, trong khi đó Âu Dương Vô Thần lại khá bình tĩnh đi chậm rãi bên cạnh.

Cả cuộc nói chuyện với Âu Dương Hạ Mạt, anh không lên tiếng một câu nào, nhưng cũng được dịp quan sát cô ta thật kỹ.

Trước giờ anh vẫn luôn biết cô gái đó không đơn giản, bởi mức độ hiểu chuyện và hành động quá cao không nên có ở một đứa trẻ chỉ mới 19 tuổi. Nhưng không ngờ, Âu Dương Hạ Mạt đã có thể trưởng thành đến mức này.

Vừa bước đi, Âu Dương Vô Thần vừa quay đầu nhìn lại, anh thấy Âu Dương Hạ Mạt phía xa đang nghe điện thoại, hơi nheo mắt lại.

Cùng lúc đó, một bóng hình khác đập vào mắt anh, Âu Dương Vô Thần nhìn sang cô gái đứng ở một góc khuất, cũng đang hướng mắt về phía này.

Không nói, không lên tiếng, không trao đổi bất cứ hành động nào, chỉ nhìn như vậy tầm 3 giây rồi dời đi. Âu Dương Vô Thần quay người lại cùng Âu Dương Thiên Thiên rẽ sang một ngã khác.

Kỳ Ân nhìn thấy được người đàn ông, cô liếc mắt về phía Âu Dương Hạ Mạt vẫn đang mải nói chuyện say mê, thu người về lại góc tối.

Bấm nút headphone trên tai, cô khẽ lên tiếng:

- Tầng 1 bệnh viện trung ương Bắc Kinh, có một đường truyền tín hiệu phát ra từ khu B, phòng VIP số 2, kiểm tra đường truyền đó kết nối với nơi nào.... và cả nội dung của nó.

Anna từ bộ đàm bên kia nghe được, lập tức đáp:

- Rõ!

Dứt lời, Kỳ Ân buông tay xuống, cô nghiêng mặt nhìn Âu Dương Hạ Mạt ngoài ánh sáng, nhếch môi nở nụ cười mỉm.

Trước khi Âu Dương Vô Thần quay đầu, cô đã kịp thấy được ánh mắt của anh ấy, ánh mắt đen sâu không thấy đáy, như một cái hố chôn vùi tất cả mọi thứ lọt vào đó. Sự lạnh lẽo từ nó đã lan truyền đến chỗ cô, mang theo thứ gió xa xôi ở tận nơi khô lạnh nhất thế giới, không chút độ ấm.

Đó là ánh mắt của sự ra lệnh và chết chóc.....

Âu Dương Hạ Mạt.... lần này chết chắc rồi!

*Cầu phiếu nè, ahihi*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK