Nhấc chân dẫm lên ngực tên đó, Âu Dương Thiên Thiên chĩa súng, đáy mắt lộ ra sự băng giá cùng cực.
"Pằng pằng pằng" - Ba phát súng vang lên liên tiếp, ba viên đạn ghim chặt vào lồng ngực của người đàn ông, chết ngay lập tức.
Mary hoảng hốt lùi lại, người vừa bị Âu Dương Thiên Thiên kết liễu là One - ám vệ luôn đi theo bảo vệ bà, cũng là sát thủ giỏi nhất. Ba năm trước, đứng trước mặt hắn, Âu Dương Thiên Thiên là một con chuột nhắt thụ động, chỉ biết hoảng sợ, vậy mà bây giờ... không những có thể cảm nhận được tốc độ của hắn, cô ta còn có thể trong một chiêu hạ gục, nhanh gọn kết thúc một sát thủ.
Không thể tin được, ba năm, chỉ trong vòng ba năm mà cô ta có thể đạt được đến trình độ như thế này. Rốt cuộc là ai, là thứ gì đã làm thay đổi Âu Dương Thiên Thiên?
Âu Dương Thiên Thiên khẽ chớp mắt, cô đưa tay chùi đi vết máu dính nơi khóe miệng mình, âm u nói:
- Mary, nước Mỹ hiện nay... đã không còn là thiên hạ của bà và FirstFlo nữa rồi, nó không bảo vệ nổi các người đâu. Hãy chuẩn bị tinh thần đi.
==================================
Âu Dương Thiên Thiên bước ra khỏi khách sạn, cô lên một chiếc ô tô đỗ gần đó, ngồi vào ghế sau. Phía trước, Sherry và Anna đã chờ đợi được một lúc, nhìn thấy cô, cả hai bất giác thở phào nhẹ nhõm.
- Đến đó đi - Âu Dương Thiên Thiên chỉ nói một lời, hai cô gái đã hiểu phải làm gì, nhanh chóng nhấn ga rời đi.
Vươn tay cầm lấy chiếc túi bên cạnh, Âu Dương Thiên Thiên lấy ra một bộ đồ mới, chậm rãi thay quần áo dính đầy máu trên người. Khoác thêm một chiếc áo da bên ngoài, cô liếc mắt nhìn qua cửa sổ, sau khi nhìn thấy gì đó bỗng lên tiếng:
- Dừng lại.
Anna đạp chân phanh, chiếc xe ngay lập tức ngừng lại. Âu Dương Thiên Thiên không nói không rằng mở cửa bước xuống, tiến vào trong một cửa hàng bán hoa tươi.
Người bán hàng thấy cô liền đi đến đón tiếp niềm nở, giới thiệu cho cô rất nhiều loại hoa khác nhau, Âu Dương Thiên Thiên chỉ nhìn lướt qua một lượt những thứ ấy, thái độ không hứng thú lắm, cho đến khi cô dừng tầm mắt trước một giỏ nhựa, nói:
- Lấy cho tôi một bó hoa đó.
Người phụ nữ theo tầm mắt Âu Dương Thiên Thiên nhìn đến, háo hức đáp:
- Cô gái, cô quả thật có mắt nhìn, bó hoa hồng trắng này vừa mới được chuyển đến sáng nay, vô cùng tươi, vô cùng đẹp. Loại hoa này còn có mùi hương nhẹ nhàng nhưng cũng độc đáo đặc trưng, rất thích hợp dùng làm quà tặng. Cô muốn tặng nó cho ai đó phải không?
Âu Dương Thiên Thiên nhìn bó hoa hồng trắng không chớp mắt, chậm rãi trả lời:
- Phải, là tặng cho một người rất quan trọng.
Người phụ nữ nghe thấy, lập tức bật cười, gật đầu:
- Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ gói cho cô một bó hoa hồng thật đẹp, xin hãy đợi một chút.
Nói rồi, cô ta quay người muốn đi, nhưng đúng lúc đó, Âu Dương Thiên Thiên lại lên tiếng ngăn cản:
- Không, tôi không lấy những màu khác.
Câu nói của cô khiến người bán hàng bất ngờ xoay lại, theo bản năng hỏi:
- Cái gì?
Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt nhìn người phụ nữ, đôi con ngươi trong suốt như dòng nước không pha lẫn tạp chất, nhưng lại vô hồn trống rỗng:
- Tôi chỉ cần hoa hồng trắng thôi.
Người phụ nữ có chút kinh ngạc, dường như không nghĩ đến Âu Dương Thiên Thiên lại chỉ cần hoa hồng trắng. Cô đã từng gặp qua rất nhiều khách hàng rồi, và đối với người mua hoa hồng, đa số đều mua kèm hoa theo màu, nếu mua đơn lập, cũng sẽ chỉ mua hoa hồng đỏ hoặc xanh, chưa bao giờ có ai muốn mua một bó hoa hồng trắng cả. Bởi vì màu của nó... có chút hơi trang trọng, và thường thì không phù hợp để làm quà tặng, ngược lại... nó dùng để viếng thăm ai đó thì đúng hơn. Đương nhiên điều ấy chắc chắn không phải một chuyện vui.
- Nhưng mà... hoa... - Người phụ nữ mím môi nhìn Âu Dương Thiên Thiên, ngập ngừng trả lời
Rút ra một chiếc thẻ màu đen, Âu Dương Thiên Thiên đẩy nó về phía trước:
- Tôi sẽ trả giá gấp năm, xin hãy gói cho tôi bó hoa hồng trắng đẹp nhất.
....
Sau khi mua hoa xong, Âu Dương Thiên Thiên tiếp tục lên xe di chuyển đến địa điểm tiếp theo. Nửa tiếng sau, chiếc xe của cô quẹo vào một con dốc, đi sang tuyến đường riêng biệt, vắng người hơn. Khi lướt ngang qua, đầu đoạn đường ấy có một chốt sắt cắm, trên đó ghi dòng chữ "Vancouver Cemetery" (Nghĩa trang Vancouver.)
Dừng xe ở trước lối đi vào, Anna và Sherry mở cửa xuống trước, Âu Dương Thiên Thiên phía sau cũng chậm rãi bước xuống, thuận tay đóng cửa xe lại.
Cầm theo bó hoa trong tay, cô nhấc chân đi bước đầu tiên, lúc này đột nhiên hai bóng người lọt vào tầm mắt Âu Dương Thiên Thiên, theo bản năng cô ngừng lại, chớp mắt nhìn người đó, cho đến khi nhận ra... đấy là một người quen.
Tiêu Tử Du xuất hiện cùng một người đàn ông, đang di chuyển từ bên trong nghĩa trang đi ra, thấy Âu Dương Thiên Thiên, cô không nhanh không chậm tiến gần đến, dừng chân ngay trước mặt cô ấy.
Âu Dương Thiên Thiên đứng thẳng người, hơi cúi thấp đầu, cô há miệng goị:
- Lão đại!