- Cảm ơn anh, nhưng lúc nãy anh không cần can thiệp đâu, tôi có thể tự giải quyết được người đó.
Lữ Uyển Thành đứng nghiêm chỉnh, chớp mắt nói:
- Tự giải quyết được của cô là muốn dùng bạo lực giống như lần trước sao?
Bạch Oa Oa mím môi, nhớ lại ngày hôm đó, cô đảo mắt hỏi:
- Không phải anh cũng mới vừa dùng bạo lực ư?
Người đàn ông tỏa ra khí tức trầm tĩnh, chậm rãi giải thích:
- Tôi chỉ khống chế ông ta, chứ không muốn đánh.
"..."
Bạch Oa Oa cạn lời, chẹp miệng đáp:
- Sao cũng được. Dù thế nào thì Mỹ cũng không giống Trung Quốc, đánh người một chút không đến mức phải chịu trách nhiệm pháp lý.
Bạch Oa Oa vặn cổ tay một vòng, bây giờ mới phát hiện mình vẫn còn cầm chiếc túi đựng áo vest của lão già Justin đó, cô bất giác thở hắt một hơi.
Điên thật, cô không muốn gặp lại ông ta nữa. Cái này có lẽ phải nhờ đến chuyển phát thôi. Mà còn... để lão già ở nhà hàng đó không biết có xảy ra chuyện gì không? Hi vọng sau khi tỉnh lại ông ta sẽ không nhớ gì, bằng không cô sẽ có buổi "gặp mặt" với tổng giám đốc.
Mới vào làm không lẽ bị đuổi ngay thì....
Bạch Oa Oa nghĩ đến đây, cô vô thức vuốt tóc, khuôn mặt có chút nhăn nhó. Lúc này, giọng nói của người đàn ông bên cạnh lại vang lên:
- Tại sao ngày hôm đó cô không nhận ra tôi?
Bạch Oa Oa nhíu mày, cô ngước đầu lên nhìn Lữ Uyển Thành, hỏi ngược lại:
- Hôm đó là hôm nào?
Lữ Uyển Thành xoay người đối diện với cô, rành rọt đáp:
- Trong thang máy, lúc cô đánh một kẻ sàm sỡ ngoại quốc.
Ấn đường Bạch Oa Oa cau lại, cô đảo mắt suy nghĩ, vài giây sau mới trả lời:
- Lúc đó tôi chưa nhận ra anh, dù sao thì... cũng phải nói anh lớn lên đẹp mã như vậy, thay đổi nhiều thế làm sao tôi nhận ra được chứ.
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng cô biết rõ lí do là gì. Và đương nhiên, đó là vì lúc ấy cô đang hăng máu, đánh tên biến thái đó đến không biết trời trăng mây gió, thế nên... sao để ý anh ta được chứ?
Lại nói Lữ Uyển Thành chỉ là bạn thời đại học mà thôi, khi đó vì quá chuyên tâm học hành để nhanh chóng tốt nghiệp mà cô không quan tâm ai cả, nếu không phải anh ta là lớp trưởng thì cô có lẽ đến tên cũng không nhớ chứ đừng kể việc có nhận ra hay không.
Bạch Oa Oa vừa nói xong, thân thể Lữ Uyển Thành đột nhiên di chuyển, anh ta xoay người, bước gần sát về phía cô gái. Bất ngờ trước hành động của anh, Bạch Oa Oa hơi nhíu mày, theo bản năng cô lùi về sau, lưng đụng trúng vách thang máy, cảnh giác lên tiếng:
- Anh làm gì vậy?
Lữ Uyển Thành đã dồn cô gái đến cuối đường, anh đặt tay lên vách thang máy, cúi đầu nói:
- Mới sáu năm thôi mà đã quên tôi rồi, bạn bè là như thế sao?
Bạch Oa Oa nhướn mày, hỏi ngược lại:
- Bạn bè trong ý của anh là từng học chung thì bắt buộc phải nhớ à?
Người đàn ông nhếch môi, ẩn ý đáp:
- Bạn học thì có thể không nhớ, nhưng không lẽ... đến người từng theo đuổi cũng quên sao?
!!
Câu nói của Lữ Uyển Thành chợt làm không gian xung quanh trở nên im ắng hơn hắn. Đến cả hai con người trong đó cũng đứng bất động, không hề nhúc nhích. Nếu không phải những con số trên bảng hiển thị vẫn đang giảm dần thì thật sự đây giống như một bức hình tĩnh, không có bất cứ sự chuyển động nào.
Bạch Oa Oa đứng sựng nhìn người đàn ông, qua vài giây sau cô mới chớp mắt, bật thốt thành tiếng:
- Hả?
Cùng lúc đó, trong đầu cô đột nhiên hiện ra một chuyện. Chính là về khoảng thời gian lúc trước, khi cô học năm cuối đại học. Khi ấy... a... cô nhớ ra rồi. Chính là lúc đó, trong số những người từng theo đuổi cô thời còn ghế nhà trường, có một người để lại ấn tượng rất lớn. Thanh niên vàng trong làng nghiêm túc... học bá của những học bá ngành IT - Lữ Uyển Thành!
Nhưng mà khi ấy, trong mắt cô chỉ có một mình Trịnh Gia Dĩnh, nên không để ý đến ai cả, cứ trực tiếp từ chối. Mặc dù Lữ Uyển Thành là người may mắn khiến cô có ấn tượng, thế nhưng kết cục vẫn là người dưng.
Trong những tháng năm của tuổi trẻ, tôi đã vì thương một người mà khước từ những người thương mình.
Lần này.. sẽ khác chứ?
==================================
Thời gian trôi qua, rất nhanh đến buổi tối, Âu Dương Vô Thần đã trở về khách sạn. Trên đường đi, anh có mua một ít bánh ngọt về cho Âu Dương Thiên Thiên, lúc này cả hai đang cùng ngồi trên ghế thưởng thức nó.
Âu Dương Thiên Thiên dạo gần đây có chút thèm ngọt, vậy nên rất vui vẻ khi ăn bánh. Nhớ đến chuyện lúc sáng, cô vừa ăn vừa lên tiếng:
- A Thần, anh còn nhớ cô bạn lúc nhỏ em đã kể với anh không?
Âu Dương Vô Thần tỉ mỉ bóc vỏ bánh, vừa đút cô ăn vừa đáp:
- Nhớ, tên là Bạch Oa Oa đúng chứ?
Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, nói tiếp:
- Ừm, chính là cô ấy. Nghe nói đã được chọn vào làm việc ở công ty PJH rồi, anh có thể giúp em nhắc người đứng đầu bên đó... chiếu cố Oa Oa một chút được không?
Âu Dương Vô Thần chớp mắt, bình tĩnh trả lời:
- Việc này anh có biết rồi. Nghe nói bên bộ phận pháp luật mới có thêm người vào, dù là người mới nhưng đã giữ chức cố vấn chính. Ngày đầu tiên đi làm còn mang về cho công ty bản hợp đồng lớn nên rất được xem trọng. Có lẽ là bạn em đấy.
Âu Dương Thiên Thiên nuốt miếng bánh trong miệng, điên cuồng gật đầu:
- Phải phải, chính là cậu ấy.
Âu Dương Vô Thần tiếp tục đưa bánh đến trước mặt cô, thở một hơi nói:
- Vậy thì em không cần lo lắng, PJH rất xem trọng nhân tài. Hơn nữa những người có năng lực thực sự thì không cần ai giúp đỡ đâu.
Âu Dương Thiên Thiên há miệng, ngậm lấy miếng bánh từ tay người đàn ông, chóp chép lên tiếng:
- Em không phải không tin vào năng lực của Oa Oa, nhưng với cương vị là bạn từ nhỏ, em vẫn muốn cậu ấy có thể bước trên con đường thăng tiến thật thuận lợi. Vả lại môi trường làm việc của cậu ấy rất cạnh tranh, nhiều lúc có thể vì một bản hợp đồng mà gây chuyện xấu, hãm hại lẫn nhau, không phải là không có khả năng. Em chỉ không muốn Oa Oa bị tổn hại mà thôi.
Âu Dương Thiên Thiên từ nhỏ đến lớn chỉ có một cô bạn duy nhất này, vui buồn gì cũng chia sẻ với cô ấy, Bạch Oa Oa còn là người tốt bụng, chân thành, người duy nhất yêu thương và không lợi dụng Âu Dương Thiên Thiên, vì vậy cô muốn đối xử thật tốt với cô ấy.
Dừng một chút, Âu Dương Thiên Thiên hơi hạ giọng, nói:
- Dạo gần đây Oa Oa gặp vài chuyện không vui, vì bạn trai ngoại tình mà trong lòng thường xuyên buồn bã. Cậu ấy đã thay đổi mình, cũng thay đổi mọi thứ xung quanh, với hi vọng có thể bắt đầu lại từ đầu. Em muốn Oa Oa có thể có chỗ dựa vững chắc, ít nhất không chỉ có em, mà còn có trong công việc.
Âu Dương Vô Thần nghe đến đây, không còn gì để phản bác nữa, anh chỉ đành đồng ý:
- Được rồi, anh sẽ khéo léo nhắc nhở người bên công ty, để ý đến cô bạn đó của em một chút, vừa ý chưa?
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô ôm lấy tay người đàn ông, dụi dụi khen:
- Anh là tốt nhất!
Nói rồi, cả hai lại vui vẻ ăn bánh ngọt. Một lúc sau, nhân cơ hội tâm trạng Âu Dương Thiên Thiên đang tốt, Âu Dương Vô Thần liền lên tiếng:
- Vài ngày nữa em có thời gian không? Cùng đi với anh một chuyến?
Âu Dương Thiên Thiên thản nhiên ăn bánh ngọt, đáp:
- Từ ngày sang đây ngoài việc đi gặp mặt lão đại anh thì em có gì bận chứ? Anh muốn đưa em ra ngoài chơi sao? Đi đâu?
Âu Dương Vô Thần chớp mắt, chậm rãi nói:
- Về nhà của anh.
Câu trả lời của Âu Dương Vô Thần khiến Âu Dương Thiên Thiên chợt ngừng lại, khóe miệng cô hơi hạ xuống, nhìn người đàn ông hỏi:
- Tại sao... đột nhiên lại về nhà của anh?
Âu Dương Vô Thần đảo mắt, rất tự nhiên đáp:
- Bà nội anh muốn gặp em, hơn nữa anh cũng muốn giới thiệu em với mọi người trong gia đình.
"Thịch" - Lồng ngực Âu Dương Thiên Thiên vô thức đập mạnh. Cô mím môi, bất giác im lặng.
"Mọi người trong gia đình"... có phải bao gồm ba của A Thần không? Người đàn ông vẫn chưa chắc chắn đó... liệu khi gặp cô sẽ như thế nào? Bí mật về Đường Nhược Vũ... có khi nào sẽ bị lộ ra lúc đó?
Âu Dương Thiên Thiên dời tầm mắt, có chút lo lắng nổi lên trong lòng. Thấy cô như vậy, người đàn ông cũng nhận ra sự thay đổi, hỏi:
- Em không muốn sao?
Âu Dương Thiên Thiên siết tay, không tự chủ rũ mắt. Nói thật ra thì... cô sợ. Cô vẫn chưa tìm ra cách để có thể đối diện với sự thật. Nếu như ngày hôm đó trở thành một ngày không may mắn và mọi chuyện bị bại lộ, vậy thì cô sẽ đối mặt với Âu Dương Vô Thần như thế nào?
Không nghe thấy câu trả lời, Âu Dương Vô Thần bắt đầu nghi ngờ, anh nhíu mày, gọi tên cô gái:
- Thiên Thiên?
Âu Dương Thiên Thiên nhắm mắt lại, cô bặm môi, cố nghĩ ra một điều gì đó. Có thể là lời từ chối cũng được, thế nhưng... đầu óc lúc này hoàn toàn trống rỗng, cô không nghĩ được gì cả. Ngay lúc đó, đột nhiên một âm giọng vang lên, câu nói mà Tiêu Tử Du từng nói với cô...
"Cuộc đời này sống cho bản thân mình là đủ rồi, em yêu người nào thì hãy cố gắng nắm giữ người đó, đừng để vì những ngoại cảnh tác động mà làm mất đi tình cảm của hai người.... Cái gì đến rồi sẽ đến, lúc đó bản thân quyết định như thế nào... em sẽ biết thôi."
Cái gì đến rồi sẽ đến... đúng vậy, sự thật luôn luôn phải lộ diện, sớm hay muộn thì có khác gì? Cô cũng đâu có chạy trốn được..
Nghĩ đến đây, tâm hồn cô đột nhiên thấy nhẹ nhõm. Hít vào một hơi sâu, Âu Dương Thiên Thiên ngẩng mặt lên nhìn Âu Dương Vô Thần, mỉm cười nói:
- Được, em đi cùng anh.
Câu chuyện kéo dài 15 năm này, có lẽ đến lúc nên rõ ràng rồi. Dù là ân hay oán, là nhân duyên hay là nghiệt duyên, thì cũng phải đối mặt mới biết được.
Sự lựa chọn của ta khi ấy... sẽ là sự kết thúc cho mọi chuyện của đời trước!
*Đọc xong nhớ like chap cho Tiêu nha*