Mục lục
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường đi về, Âu Dương Thiên Thiên đi ngang qua một tiệm bán đồ len, nghĩ nghĩ một chút, cô liền lên tiếng:

- Dừng xe.

Kiếm Tử nghe thấy, ngay lập tức phanh lại, quay đầu nhìn người con gái đằng sau, anh hỏi:

- Nhị tiểu thư, có chuyện gì vậy?

Âu Dương Thiên Thiên nở nụ cười mỉm, nháy mắt đáp:

- Đợi tôi một chút.

Dứt lời, cô mở cửa xe đi xuống, nhanh chân chạy vào trong cửa hàng.

Vài phút sau, Âu Dương Thiên Thiên đi ra ngoài, trở lại ngồi vào trong. Kiếm Tử nhìn hai tay cô trống không, anh nhíu mày lên tiếng:

- Nhị tiểu thư, cô vào đó để mua cái gì sao?

Âu Dương Thiên Thiên cười hì hì, cô đưa tay lên che miệng, trả lời:

- Bí mật!

Vừa nói, cô vừa liếc mắt nhìn chiếc hộp nhỏ trong túi xách của mình, khóe môi không tự chủ kéo lên. Món quà này.... chắc chắn ba sẽ rất thích.

- ------...--------....--------------...-------

Âu Dương Thiên Thiên trở về Âu Dương gia, cô đi vào nhà chính, liền thấy Âu Dương Chấn Đông đang ngồi đọc báo. Đảo mắt một lượt, cô nở nụ cười tinh nghịch, rón rén đi tới từ phía sau, muốn lên tiếng hù ông.

Thế nhưng, đúng lúc này, một tiếng nói liền vọng tới:

- Ba, mẹ lại nghén nữa rồi, có phải ba nên đưa mẹ đến bệnh viện không?

Chân của Âu Dương Thiên Thiên khựng lại, cô đứng hình trong vài giây, bất động không nói nên lời.

Cô.... vừa mới nghe cái gì vậy?

Âu Dương Hạ Mạt đi từ dưới lên, cô ta vừa nói vừa cau mày, dường như tâm trạng đang không tốt.

Âu Dương Chấn Đông nhắm mắt, nét mặt cũng không vui khi nghe câu nói của Âu Dương Hạ Mạt, liền lên tiếng:

- Ngày mai con đưa mẹ đi đi, ba có việc bận rồi.

Âu Dương Hạ Mạt nhăn nhó mặt mày, đáp:

- Ba nói cái gì vậy chứ? Sao con có thể....

Lời đang nói đột nhiên dừng lại, Âu Dương Hạ Mạt chớp mắt kinh ngạc nhìn cô gái đang đứng trước cửa, chậm rãi hỏi:

- Sao chị lại đứng đây? Vào trong ngồi đi.

Âu Dương Chấn Đông theo hướng mắt nhìn về phía cửa chính, lúc này, ông chợt thấy hình bóng của Âu Dương Thiên Thiên đứng im nơi đó.

Ngay lập tức đứng dậy, ông có chút bối rối, gọi nhỏ tên cô:

- Thiên Thiên...

Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, cô nghiêng đầu, đột nhiên không nói nên lời. Dường như... có thứ gì đó đang mắc nghẹn ngay cổ cô, không thể phát ra ngoài.

Tầm vài giây sau, cô mới có thể nhìn lên Âu Dương Chấn Đông, ngập ngừng nói:

- Nghén? Vậy là.... Bạc Tuyết Cơ... đang mang thai sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK