Tiếng trực thăng nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người có mặt ở đó, bao gồm cả đám thổ dân, Andrew và Âu Dương Vô Thần.
Andrew ngước mặt nhìn lên, trong thứ ánh sáng kì diệu của mặt trăng, xuất hiện hình bóng một người phụ nữ tóc dài, mặc dù đang về đêm, nhưng cô ta lại mang một chiếc mắt kính dày, che đi phần lớn khuôn mặt.
Nở nụ cười quyến rũ, người phụ nữ cầm trên tay một khẩu súng tiểu liên Uzi, cô ta chậm rãi hướng mũi súng xuống phía dưới đám đông, bắt đầu nã đạn.
Andrew hoảng hốt, ngay lập tức lùi về phía của Âu Dương Vô Thần, cúi đầu ngồi xuống.
Trái ngược với sự sợ hãi của Andrew, Âu Dương Vô Thần chỉ chớp ánh mắt lạnh nhạt, anh dường như.... đã biết trước được việc này vậy.
Tiếng súng nổ ra liên hoàn, nhắm vào đám người thổ dân đang đứng ngơ ngác, từng viên đạn bay qua mũi súng, xông thẳng vào cơ thể của họ, không chút khoan nhượng xuyên qua tầng da thịt mềm yếu, khiến nó tóe máu.
Âu Dương Vô Thần vẫn giữ nguyên tư thế nửa quỳ, anh cúi đầu thở dốc, từ trán truyền tới cơn choáng váng, khiến tầm nhìn mờ đi hẳn. Thế nhưng anh liền lắc đầu xua đi cảm giác đó, cố giữ chính tâm trí mình tỉnh táo.
Cho tới khi tiếng súng dừng lại, đám người thổ dân nằm rạp hết trên mặt đất, anh mới từ từ ngước mặt lên, hướng ánh mắt về phía người đang đứng ngay chiếc cửa trực thăng.
Cô ta vác cây súng lên vai, nhìn anh cười mỉm, lên tiếng chào hỏi:
- Hi, Phelan, great to see you again. You look so pathetic
(Chào, Phelan, thật vui được gặp lại cậu, trông cậu thảm hại quá)
Âu Dương Vô Thần nghe câu mỉa mai của cô, cười hắt một hơi, đáp:
- Come on, i"m pathetic but still handsome.... Contrary.... Why are you so late?
( Thôi nào, tôi dù có thảm hại nhưng vẫn đẹp trai mà. Trái lại.... tại sao cô đến muộn vậy?
Người phụ nữ bật cười trước câu trả lời của anh, cô ta quay đầu nhìn cô gái bên cạnh mình, chề môi đáp:
- That"s because your fiancee came to pick me up late. You should blame her!
(Đó là vì vị hôn thê của cậu đến đón tôi muộn, cậu nên trách móc cô ta)
Elena nhìn lại cô ta, không lên tiếng đáp.
Dứt lời, người phụ nữ vươn tay cầm sợi dây dài, trượt một đường xuống phía dưới, cô ta đáp đất một cách nhẹ nhàng, rồi chậm rãi đi về phía của hai người đàn ông.
Lúc này, Âu Dương Vô Thần gắng sức đứng dậy, người phụ nữ thấy vết thương của anh, liền nhíu mày lên tiếng:
- Thousand years to see you injured, don"t die because of bland things like this.
(Ngàn năm mới thấy cậu bị thương đấy, đừng chết vì những thứ nhạt nhẽo như thế này chứ)
Người đàn ông nhếch đôi môi trắng bệch, đáp:
- Don"t worry, I won"t die.
(Đừng lo lắng, tôi sẽ không chết đâu)
Bấy giờ, Andrew mới lờ mờ đứng dậy, anh nhìn người phụ nữ với khuôn mặt quen thuộc, nhíu mày hỏi:
- Vivian? Why are you here?
(Vivian? Tại sao cô lại ở đây?)
Người phụ nữ nghe tiếng gọi mình, quay đầu nhìn sang, thấy anh, liền cười nói:
- Oh, Andrew - my old lover, are you still alive?
(Ồ, Andrew - người tình cũ của tôi, anh vẫn còn sống à?)
Nghe câu nói của người phụ nữ, ấn đường Andrew cau lại, lên tiếng:
- Of course I"m still alive, you talk hard to hear. Is this your way of talking when you meet your old - lover?
(Đương nhiên là tôi vẫn còn sống rồi, cô nói chuyện khó nghe quá đấy. Đây là cách chào hỏi khi cô gặp lại người yêu cũ của mình đó à?)
Vivian nhếch môi, quơ tay trả lời:
- Come on, honey, we used to have a funny time together. I was just kidding for fun, you don"t know how to joke? You still lack humor like before? So boring!
(Thôi nào, anh yêu, chúng ta đã từng có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau mà, tôi chỉ đùa cho vui chút thôi, anh không biết đùa à? Vẫn thiếu hài hước như trước nhỉ? Thật nhàm chán)
Andrew bị chê bai, ngay lập tức lông tơ như dựng lên, liền muốn cãi lại:
- You....
(Cô...)
Đúng lúc này, Âu Dương Vô Thần liền đứng ra ngăn cản, lớn tiếng:
- Alright, can you two stop arguing?
(Được rồi, hai người có thể ngừng cãi nhau không?)
Anh quay sang nhìn người phụ nữ, nói:
- Vivian, I call you to help me, so never mind Andrew. Help me open this door, Stefan is inside!
(Vivian, tôi gọi cô đến đây để giúp tôi, vì vậy đừng bận tâm đến Andrew nữa. Giúp tôi mở cánh cửa này đi, Stefan đang ở bên trong đó)
Người phụ nữ liếc Andrew một cái, quyết định không tranh cãi nữa, cô ta quay sang nhìn Âu Dương Vô Thần, rồi nhìn tảng đá lớn chặn trước cửa hang, lên tiếng:
- How can I open this big rock? The only way to destroy it is to use explosive.
(Tảng đá to thế này làm sao tôi có thể mở được chứ? Cách duy nhất chính là phá hủy nó bằng thuốc nổ thôi)
Dứt lời, cô ấn vào chiếc headphone trên tai, ra lệnh:
- Bring me a small bomb!
(Mang xuống cho tôi một quả bom loại nhỏ)
Đúng lúc này, Elena trượt xuống bằng sợi dây dài, cô ta mang theo một quả bom nhỏ, đưa cho Vivian, tiện thể nói:
- That"s right, you should focus on saving people like this, than arguing with other people, then, my father knew that you called others with disgusting words, "honey".
(Đúng vậy, cô tốt nhất nên tập trung vào việc cứu người như thế này, còn hơn là cãi nhau với người khác, rồi sau đó ba tôi lại biết cô gọi họ bằng những từ ngữ ghê tởm, như là anh yêu... chẳng hạn)
Vivian xoay người, cô nhếch môi nhìn Elena, chậm rãi cầm lấy quả bom từ tay cô ta, trả lời:
- If you said so... ok, I will do my duty, my dear daughter!
(Nếu cô đã nói như vậy thì... được thôi, tôi sẽ làm đúng bổn phận của mình, con gái thân yêu ạ)
Nói rồi, cô ta lách qua người Andrew, gắn quả bom lên tảng đá, sau đó hô lên:
- Let"s all step back!
(Tất cả hãy lùi lại)
"Bùm" - Vài giây sau, một tiếng nổ vang lên....
Quay lại vài phút trước khi bom nổ...
Ở bên trong hang động, Stefan và Âu Dương Thiên Thiên vẫn đang đối mặt nhau, người thì mang theo ánh mắt hoảng sợ, người thì mang theo ánh mắt thăm dò.
Lúc này, Âu Dương Thiên Thiên mới mạnh dạn lên tiếng trước:
- Tôi đoán đúng rồi chứ? Anh cố tình tiếp cận tôi, là vì em gái anh - Elena, có phải không?
Người đàn ông nhìn cô, khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt, hoàn toàn không thể suy ra được chút cảm xúc nào. Thế nhưng, chính cách anh không đáp trả lại được câu hỏi của Âu Dương Thiên Thiên, đã khiến cô tin tưởng rằng việc mình đã nói trúng tim đen rồi.
Bằng cách đó, cô có một chút lợi thế hơn, so với những bất lợi đã nhận từ nãy đến giờ.
- Tôi biết, việc em gái anh thích Âu Dương Vô Thần, và cô ta cảm thấy tôi là một mối đe dọa, nhưng sự thật là giữa tôi và Âu Dương Vô Thần không có gì cả, thế nên, chẳng có gì đáng lo ngại ở đây. Dù là anh hay là Elena, tôi cũng không muốn hai người có thành kiến với tôi chỉ vì điều này, và....
- Không có gì? - Lời nói của Âu Dương Thiên Thiên chưa kịp dứt, Stefan đã lạnh lùng cắt ngang.
Lòng Âu Dương Thiên Thiên nhảy "lộp bộp", cô chớp mắt, theo bản năng hỏi:
- Hả?
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô, chậm rãi lên tiếng:
- Cô nói... giữa cô và Vô Thần không có chuyện gì sao? Chắc chứ?
Nghe câu hỏi của anh, Âu Dương Thiên Thiên đứng hình tầm vài giây, cô há miệng, cứng nhắc trả lời:
- Chắc.... tôi với Âu Dương Vô Thần... không có gì với nhau cả.
Sau câu nói này của cô, ánh nhìn Stefan dường như sâu thêm vài phần, anh im lặng một cách kì lạ, và điều đó khiến Âu Dương Thiên Thiên cảm thấy sợ hãi.
Đúng lúc đó, đột nhiên tiếng "pằng pằng" vang lên liên hoàn, dữ dội. Âu Dương Thiên Thiên và Stefan đều đồng loạt giật mình, cả hai không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa hang.
Thứ họ mới nghe thấy là gì vậy? Tiếng súng sao?
Ánh mắt Stefan hơi híp lại, như cảm nhận được gì đó, anh rời khỏi người Âu Dương Thiên Thiên, nhưng tay vẫn nắm lấy tay cô, kéo về phía sau lưng mình.
Lùi lại vào bên trong, Stefan đột nhiên nâng cao sự cảnh giác, Âu Dương Thiên Thiên cũng không biết làm gì, cô chẳng nghĩ được gì cả, chỉ có thể đi theo anh ta, đứng núp ra sau lưng.
Tầm vài giây sau, "bùm" - một tiếng nổ vang lên làm Stefan và Âu Dương Thiên Thiên giật mình, cả hai theo bản năng nhắm mắt, cúi đầu để che
đi khói bụi và những mảnh đá văng về phía mình.
Cánh cửa hang động bị bom làm phá nát, khói bụi bay khắp nơi, vô tình làm mờ đi những thân ảnh đứng phía trước.
Stefan vụt tay xua đi lớp bụi trước mặt, anh nhíu mày nhìn về phía cửa hang, cho đến khi thấy được khuôn mặt quen thuộc, mới thốt lên thành tiếng:
- Mẹ?
Stefan và Âu Dương Thiên Thiên cùng lúc nhìn ra đám người đứng trước cửa hang, nhưng điều khiến cô ngạc nhiên chính là... Stefan vừa mới nói gì cơ?
Mẹ? Cô không nhìn lầm chứ? Người phụ nữ đang đeo mắt kính đứng sừng sững giữa hang động đây, là mẹ của anh ta sao?
Nhìn còn chưa tới 40 tuổi mà? Còn Stefan... bằng tuổi Âu Dương Vô Thần, có nghĩa là 26 tuổi.
Người phụ nữ đó... sao có thể sinh con khi... tuổi còn chưa đến vị thành niên chứ???
Chưa kịp để Âu Dương Thiên Thiên suy nghĩ hết, thì Vivian đã mỉm cười, cô ta mở mắt kính ra, lộ đôi mắt màu tím biếc, lên tiếng:
- Hi, son!
(Chào, con trai)
Stefan đứng đó lặng im, thậm chí, Âu Dương Thiên Thiên còn cảm nhận được người anh ta hơi cứng nhắc, bàn tay cầm tay cô hình như có chút lạnh lẽo.
Elena đứng bên ngoài, cô nghe những lời người phụ nữ nói, hừ lạnh không lên tiếng. Nhìn sang Stefan, cô muốn gọi tên anh, thế nhưng, chợt phát hiện ra trong hang động ngoài anh trai mình, còn có một người khác nữa.
Elena nhíu mày, cô nghiêng đầu để nhìn rõ cái bóng lấp ló sau lưng Stefan hơn, thế nhưng... khi thấy được khuôn mặt đó, cô liền mở to mắt.
Cái quái gì vậy? Âu Dương Thiên Thiên? Sao cô ta lại ở đây? Hơn nữa còn chung một chỗ với anh hai cô?
Khoan đã, như vậy là.... cô ta cũng bị kẹt trên hòn đảo này, với Âu Dương Vô Thần ư? Sao có thể? Không phải bây giờ cô ta đang ở Trung Quốc ư?
Âu Dương Thiên Thiên... cô ta đến Mỹ từ lúc nào? Sao cô không biết chứ?
Elena thở hắt một hơi, cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh, muốn lên tiếng hỏi anh, nhưng mà... còn chưa kịp hỏi thì bóng Âu Dương Vô Thần đã vụt qua người cô, đi đến phía trước.
Âu Dương Thiên Thiên đứng nấp phía sau Stefan, thấy có bóng người tiến lên, cô nheo mắt nhìn, ngay khi phát hiện ra đó là Âu Dương Vô Thần, thì liền rút tay mình ra khỏi tay của Stefan, đi ra ngoài.
- Âu Dương Vô Thần! - Âu Dương Thiên Thiên vừa chạy tới chỗ anh, vừa gọi tên người đàn ông, cô muốn mau chóng được gặp anh, bởi vì... người đàn ông kia đáng sợ quá, cô không muốn ở gần anh ta thêm một chút nào nữa.
Âu Dương Vô Thần đi tới phía cô, anh vươn tay nắm lấy vai Âu Dương Thiên Thiên, mở miệng hỏi câu đầu tiên:
- Có bị thương không?
Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, thành thật đáp:
- Không có, tôi không sao. Còn anh? Anh có bị thương không?
Âu Dương Vô Thần không để tâm câu hỏi phía sau của người con gái, anh chỉ chăm chăm nghe câu trả lời mà mình muốn nghe thôi.
Nhận được câu nói ưng ý, Âu Dương Vô Thần mím môi, anh đưa một tay lên chạm vào má cô, nói:
- Không sao... không sao... thật tốt...
Âu Dương Thiên Thiên bây giờ mới phát hiện ra điều kì lạ, cô nhíu mày nhìn người đàn ông đứng trước mặt, hỏi:
- Âu Dương Vô Thần, anh sao vậy?
Thế nhưng, lần này thì không có câu nói nào nữa, thân thể của người đàn ông, đã đạt đến giới hạn chịu đựng, cuối cùng... không thể tiếp tục mở mắt nữa mà ngã gục xuống người cô gái, trong ánh nhìn kinh ngạc của Âu Dương Thiên Thiên...