Mang hộp cứu thương tới, anh cầm lấy tay cô, nhìn qua lại một hồi, rồi tìm đúng thuốc bôi lên.
- A! - Thuốc vừa chạm vào da liền truyền tới cơn đau rát, Âu Dương Thiên Thiên theo bản năng phát thành tiếng nhỏ.
Âu Dương Vô Thần thấy vậy, liền nói:
- Cố chịu một chút!
Đồng thời, tay anh cũng giảm nhẹ lực.
Cô gật đầu nhìn Âu Dương Vô Thần, sau đó cắn răng ngăn cơn run rẩy, nghĩ đến chuyện lúc này, cô chần chừ một hồi rồi lên tiếng:
- Xin lỗi!
Nghe câu nói của cô, người đàn ông có chút ngạc nhiên, ngước lên nhìn, hỏi:
- Xin lỗi chuyện gì?
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, đảo mắt đáp:
- Thì là chuyện với những người ở phía dưới. Khiến anh xung đột với họ, một phần lỗi cũng là do tôi!
Âu Dương Vô Thần nhìn biểu hiện trên khuôn mặt cô gái, chớp mắt nói:
- Chúng tôi không xung đột, chỉ là nói để biết thôi, họ đều là bạn của tôi, rất hiểu tính nhau. Vậy nên, không phải lỗi của cô, cũng không cần thiết phải xin lỗi!
Dứt lời, anh cúi người lấy băng gạc trong hộp sơ cứu, cố định tay cô và bắt đầu quấn quanh vết thương trên bàn tay của Âu Dương Thiên Thiên.
Âu Dương Thiên Thiên nghe lời anh nói, nhíu mày hỏi:
- Bạn? Vậy ra, những người đó... thực sự là bạn của anh?
Âu Dương Vô Thần không nhìn cô, vẫn tiếp tục quấn băng, thuận miệng nói:
- Cô nghĩ có bao nhiêu người có thể biết đường tới nhà tôi? Đa số những lần về Trung Quốc, họ đều sẽ tới đây ở qua đêm một vài ngày, tôi cũng không ngăn cản.
Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, thắc mắc càng tăng cao, cô chau mày, theo bản năng đáp:
- Nhưng mà.... bọn họ trông không giống tỷ phú triệu phú gì như anh, ngược lại, còn mang lại cảm giác nguy hiểm nữa. Lúc đầu tôi cứ nghĩ bọn họ là xã hội đen cơ.
Nói tới đây, tay đang quấn băng của Âu Dương Vô Thần đột nhiên khựng lại, anh ngước lên nhìn Âu Dương Thiên Thiên, chợt hỏi:
- Không nguy hiểm? Âu Dương Thiên Thiên, cô thật sự nghĩ tôi không nguy hiểm sao?