Mục lục
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âu Dương Vô Thần hôn rất sâu Âu Dương Thiên Thiên, đặc biệt là sau khi thấy cô đã không còn phản kháng như trước nữa, thì anh càng vui hơn.

Đã hơn một tuần rồi, bắt đầu từ buổi sáng cô rời đi, Âu Dương Vô Thần đã cảm thấy bản thân rất kì lạ, cứ như trong lòng có một khoảng trống nhỏ, thiếu vắng đi thứ gì đó vậy.

Mặc dù có tập trung vào công việc, làm hết thứ này đến thứ khác, nhưng đôi khi hình ảnh của cô vẫn hiện lên trong đầu anh, không cách nào xóa đi được.

Thậm chí là đến trong mơ, cô vẫn xuất hiện như một nỗi ám ảnh, khiến anh cảm thấy khó chịu.

Chính Âu Dương Vô Thần cũng không biết vì sao mình lại khó chịu nhiều đến vậy, chỉ là... cảm thấy bản thân rất ngứa ngáy, rất trống vắng, rất hụt hẫng.

Điều làm anh không ngờ được, chính là Âu Dương Thiên Thiên lại xuất hiện ở đây, ngay tại bữa tiệc này. Khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh đã tưởng mình nằm mơ, nhưng mà... không phải, cô ấy đã xuất hiện, một cách xinh đẹp và thanh lịch.

Dù có muốn lơ đi sự tồn tại của cô, lạnh lùng tiếp chuyện với người khác, thì đôi lúc anh vẫn không thể ngừng bản thân liếc về phía cô một chút, quan sát từng hành động của cô.

Mọi chuyện sẽ vẫn êm đẹp nếu như chỉ dừng lại ở việc Âu Dương Thiên Thiên ăn uống một cách vui vẻ, nhưng sự xuất hiện của người đàn ông kia khiến anh cảm thấy tức giận.

Không những vậy, anh ta còn muốn mời rượu Âu Dương Thiên Thiên, và cô còn có ý định nhận lời?

Hừ, mới 22 tuổi mà uống gì chứ? Anh mới không cho phép!

Âu Dương Vô Thần không hiểu vì sao mình lại tức giận, anh cố tình đi ngang qua chỗ cô, cố tình va phải cô, để cô thấy được chiếc vòng tay này. Và không ngoài dự đoán, Âu Dương Thiên Thiên đã thấy được.

Cứ thế, nếu như cô muốn chạy theo anh, vậy thì anh sẽ dụ dỗ cô tới một nơi khác. Chỉ là, đang trên đường dụ dỗ thì thấy cô sắp ngã... nên anh không thể khoanh tay làm ngơ được, phải đưa tay ra giúp đỡ chứ.

Giúp đỡ được rồi thì trực tiếp trừng phạt luôn, trừng phạt cái tội chưa đủ tuổi mà muốn uống rượu, hơn nữa còn là muốn uống với người đàn ông khác. Anh không thích!

Âu Dương Vô Thần càng hôn, cảm giác càng tăng cao, đến mức anh muốn nhiều hơn nữa, chủ động cạy miệng Âu Dương Thiên Thiên ra, đưa lưỡi của mình vào bên trong.

Thế nhưng, sự chủ động này lại làm Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên mở mắt, cô nghiêng đầu qua một bên, lảng tránh đi điều mà Âu Dương Vô Thần muốn làm.

Âu Dương Thiên Thiên Thiên thở nặng nề, mắt cô gần như căng ra.

Không được... không thể tiến quá xa thế này được....

Nụ hôn đó của Âu Dương Vô Thần, đã làm Âu Dương Thiên Thiên.... chợt nhớ đến Tống Dật Nhiên...

*Nữ chính có một nỗi ám ảnh rất lớn với Tống Dật Nhiên, đây là triệu chứng ám ảnh tâm lí. Những lần trước hôn Âu Dương Vô Thần có thể là không xảy ra chuyện gì nhưng mà cái cách nam9 tiến vào sâu (kiểu hôn cháo lưỡi hoặc làm tình) sẽ làm cô ấy nhớ đến chồng mình, đó là lí do vì sao cô ấy có nút thắt cần phải gỡ.*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK