Âu Dương Thiên Thiên thấy Mã Nhược Anh đi ra từ phòng phẫu thuật, cô ngay lập tức đứng dậy, có ý muốn lên tiếng hỏi, thế nhưng, khi chỉ mới vừa động thì eo đột nhiên truyền đến cơn đau nhức, khiến cô nhíu mày, đành phải ngồi xuống lại ghế.
Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, nhìn Mã Nhược Anh hỏi:
- Anh hai tôi thế nào rồi?
Mã Nhược Anh liếc mắt, đi chậm rãi về phía cô, nhìn ngang qua vùng bụng của Âu Dương Thiên Thiên một chút rồi trả lời:
- Không sao, tạm thời cậu ấy ổn rồi, phẫu thuật rất thành công.
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy vậy, liền nhắm mắt thở phào một hơi. Trong lòng như trút được nỗi lo lắng hiện hữu suốt từ nãy đến giờ.
Tốt quá rồi, Âu Dương Vô Thần không sao. Mặc dù cô không phải người làm anh ta bị thương, nhưng cô cũng không muốn thân thể anh ta có việc gì nghiêm trọng. Khi nghe lời của Mã Nhược Anh nói, chí ít cô cảm thấy thật nhẹ nhõm, vì Âu Dương Vô Thần đã không có việc gì.
Lúc này, Elena đứng bên cạnh, nhìn Mã Nhược Anh, lên tiếng:
- Tôi biết là Phelan sẽ không sao mà. Anh ấy cũng không phải người dễ dàng chết chỉ vì một thứ gì đó tầm thường thế này.
Vừa nói, người phụ nữ vừa liếc mắt sang Âu Dương Thiên Thiên, tựa như muốn ám chỉ chính cô là người đã gây ra mọi chuyện.
Âu Dương Thiên Thiên thở hắt một hơi, cô không buồn mở miệng tranh chấp với cô ta nữa. Nhưng Mã Nhược Anh thì khác, cô quay sang nhìn trực diện Elena, nói:
- Lâu quá rồi không gặp, Elena, cô vẫn giữ thái độ ngang ngược và cách ăn nói thiếu lễ phép như vậy nhỉ? Sao nào? Cô có vấn đề với người của tôi à?
Người phụ nữ nhíu mày khi nghe đến câu cuối của Mã Nhược Anh, liền hỏi:
- Người của cô?
Mã Nhược Anh nhướn mày, thẳng thừng đáp:
- Ừm, Âu Dương Thiên Thiên là bệnh nhân đặc biệt của tôi, mọi vấn đề xung quanh đến em ấy đều do tôi phụ trách. Vậy nên, cũng được tính là người của tôi rồi.
Elena nghe xong, cô ta cười nhếch môi, lên giọng khinh bạc:
- Ha, thì ra bây giờ công việc của cô xuống cấp đến mức bệnh nhân nào cũng có thể nhận phụ trách luôn sao? Cũng không xem đó là hạng người gì rồi suy xét nhận chứ?
Mã Nhược Anh nheo mắt, hỏi với giọng lạnh nhạt:
- Hạng người nào là hạng người nào? Cô là người, tôi cũng là người, Âu Dương Thiên Thiên hay Âu Dương Vô Thần cũng là người, khác nhau chỗ nào mà cô muốn phân loại ra? Hơn nữa, tất cả đều là người bình thường, cũng sẽ có lúc bệnh, có lúc bị thương, đến khi đó thì đều là bệnh nhân hết, tôi là bác sĩ, đương nhiên nhận bệnh nhân là trách nhiệm rồi, cô có ý kiến sao?
Elena bị nói đến không cãi được, cô ta nhướn môi, lên tiếng cộc cằn:
- Được thôi, cô muốn nói gì thì nói, dù sao tôi cũng chỉ góp ý, cô không để vào tai sau này đừng hối hận.
Dừng 1 chút, Elena lại nói:
- Nhưng mà... cô là bác sĩ, vậy thì hãy chuyên tâm làm tròn nhiệm vụ chữa bệnh của mình đi, đột nhiên xen vào cuộc nói chuyện của chúng tôi là có ý gì? Có phải cô đã quá can thiệp vào đời sống "bệnh nhân đặc biệt" của cô rồi không?
Mã Nhược Anh chớp mắt, bình thản đáp:
- Nếu như cô không biết vậy thì về tìm hiểu luật của bộ y tế đi, trong đó có quyền bác sĩ được tham gia trực tiếp vào một số mặt riêng tư của bệnh nhân tùy theo mức độ nặng nhẹ đấy! Tôi thấy cuộc nói chuyện này không phù hợp nên mới muốn xen vào, bởi vì nó liên quan đến quyền lợi của bệnh nhân tôi, Lí do đó phù hợp rồi chứ?
Elena tức đến run người, cô ta cảm thấy người trên thế giới này có phải hay không đều đứng về phía của con nhỏ này rồi? Hết người này đến người khác đứng ra bảo vệ nó, có gì hay ho chứ?
Cô ta nhìn Âu Dương Thiên Thiên, âm u lên tiếng:
- Đúng là kẻ chỉ biết dùng bộ mặt đáng thương, yếu ớt của mình chèo kéo sự đồng tình của dư luận, để tôi xem, các người bênh vực được cô ta bao lâu! Không sớm thì muộn, cô ta cũng sẽ lộ bộ mặt thật của mình mà thôi. Hừ, cứ tiếp tục giả vờ làm bạch liên hoa đi!
Dứt lời, Elena xoay gót bước đi, thế nhưng, Mã Nhược Anh lại không tính cho cô ta làm như vậy, ngay lập tức lên tiếng đanh thép:
- Đứng lại! Cô nói xong rồi là muốn đi à? Còn chưa nghe tôi nói mà?