- Con.... rốt cuộc là muốn làm gì?
Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi, không trốn ánh mắt của người phụ nữ, ngược lại thẳng thừng nhìn vào nó, rành rọt đáp:
- Muốn lấy lại những thứ thuộc về tôi, thuộc về mẹ tôi... và tống khứ những kẻ không liên quan ra khỏi Âu Dương gia. Bạc phu nhân, bà có biết tôi đang nói đến ai không?
Bac Tuyết Cơ cứng họng không nói nên lời, câu nói đầy tính khiêu khích của Âu Dương Thiên Thiên thực sự đã tác động đến bà ta, nó thừa sức nêu lên việc cô ấy muốn đuổi cổ Bạc Tuyết Cơ và hai đứa con gái của bà ta ra khỏi Âu Dương gia.
Sự kiêu ngạo này.... từ đâu mà đến chứ?
Người phụ nữ cắn răng, cố phát thành tiếng:
- Con sẽ không làm được điều đó đâu. Ta là mẹ của con....
- Chỉ là mẹ kế không danh không phận mà thôi. - Ngay lập tức cắt ngang lời của Bạc Tuyết Cơ, Âu Dương Thiên Thiên lên tiếng đanh thép.
- Bạc phu nhân, bà quên rồi sao? Bà là được ông nội tôi cho vào ngôi nhà này, chứ không phải cưới hỏi tận nơi rước tận chỗ về làm phu nhân của Âu Dương gia. Bà không có danh phận, cũng không hề có địa vị gì ngoài người phụ nữ nằm bên cạnh ba tôi cả.
- Người ngoài có thể lịch sự gọi bà một tiếng Bạc phu nhân, người hầu cũng có thể hiểu bà là mẹ kế của Âu Dương Thiên Thiên tôi nếu không muốn nói khó nghe là "nhân tình" có hiểu không hả? Bà nghĩ mình là ai mà dám cao ngạo nói rằng tôi sẽ không làm được gì bà chứ?
Từng lời của Âu Dương Thiên Thiên khiến Bạc Tuyết Cơ run rẩy, môi bà ta giật liên hồi nhưng không thể lên tiếng phản bác lại, chỉ có bàn tay là càng lúc càng siết chặt.
Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt lạnh lùng, nhìn nét mặt tái xanh của người phụ nữ tiếp tục nói:
- Bạc phu nhân, đừng nghĩ bà sinh cho ba tôi hai đứa con gái là có thể chắc chắn được địa vị của mình trong ngôi nhà này. Nó chẳng làm nên điều gì cả đâu. Bởi đơn giản, Âu Dương Na Na và Âu Dương Hạ Mạt còn đứng sau một người là tôi đây, họ có thể làm được điều kì diệu nào nếu chỉ là một Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư chứ? Sẽ chẳng có ai nhớ đến những thân phận thấp lại càng thấp đó đâu.
- Mà nói thẳng ra nếu không tính con nuôi là anh hai thì tôi chính là Đại tiểu thư của Âu Dương gia, hai đứa con gái đó của bà dù có làm gì thì cũng chỉ đứng sau tôi mà thôi, bà định dựa vào đó để xây dựng hay là muốn củng cố chiếc ghế Âu phu nhân của mình vậy?
- Đừng có vọng tưởng nữa, chiếc ghế của mẹ tôi không phải là nơi mà thể loại bò lên giường của đàn ông có thể tùy tiện ngồi lên được, đó là cả sự vinh danh và công nhận của một gia tộc, bà vĩnh viễn không thể có được sự vinh hạnh đó đâu.
Bạc Tuyết Cơ tức giận đến run người, bà ta trừng ánh mắt sắc bén nhìn cô gái, gầm gừ lên tiếng:
- Âu Dương Thiên Thiên.
Đối mặt với biểu hiện này, Âu Dương Thiên Thiên không tỏ ra sợ hãi, cô nhướn mày, nói:
- Tự giữ chặt chỗ của mình đi, Bạc phu nhân, đừng khiêu khích sự nhân nhượng của tôi dành cho bà, biết đâu được, hôm nay con mèo bị dồn đến cuối đường, ngày mai lại có thể hóa thành hổ dữ cắn ngược lại thì sao? Đâu ai nói trước được điều gì, đúng vậy không?
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên cười nhếch mép một cách chế giễu, cô liếc ánh mắt khinh thường, quay đầu đi xuống bậc thang.
Bạc Tuyết Cơ đứng phía sau, sự tức giận ngập tràn toàn bộ tâm trí, ăn mòn lấy mọi suy nghĩ của bà ta, bàn tay siết chặt đến mức những móng tay đâm vào sâu trong da thịt đau rát.
Sỉ nhục.... đây chính là sự sỉ nhục. Một sự khinh bỉ không thể chấp nhận được.
Ánh mắt bị che lấp hoàn toàn bởi sự tức giận cao độ, Bạc Tuyết Cơ bước chân xuống cầu thang, bắt lấy tay cô gái, ép người cô quay lại, nói:
- Âu Dương Thiên Thiên, cô không được làm như vậy.
Sức lực lớn từ người phụ nữ khiến Âu Dương Thiên Thiên phải xoay đầu, cô nhìn cánh tay mình đang bị nắm chặt, trừng mắt đáp:
- Bỏ tôi ra.
Bạc Tuyết Cơ ngược lại càng nắm chặt hơn, khiến Âu Dương Thiên Thiên khó chịu, cô ngay lập tức vung khủy tay mình thật mạnh, hất văng bàn tay của bà ta ra khỏi người.
Một lần nữa quay đầu rời đi, Bạc Tuyết Cơ không thể làm được gì cả, sự tức giận và căm thù đã lên tới đỉnh điểm, bà ta liền vươn tay về phía trước ….