Mục lục
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Tử Du đứng khoanh tay nhìn người đàn ông, ánh mắt cô lộ vài phần lạnh nhạt, nhưng vẫn ẩn chứa sự quan tâm nhè nhẹ. Lúc này, cánh cửa căn phòng bỗng bật mở, một đám người ùa vào, Elena, Stefan, Vivian, Andrew và thậm chí đến Mã Nhược Anh đều đồng loạt xuất hiện cùng một lúc.

Vừa xông vào trong, đập ngay trước mắt họ là hình ảnh một thân thể be bét máu nằm trên giường, khuôn mặt quen thuộc không ai khác chính là Âu Dương Vô Thần.

Cả đám trợn tròn mắt lao tới, không ngừng hô lớn:

- Phelan! Phelan! Phelan!

- Vô Thần! Vô Thần!

Chỉ là hai cái tên vang lên nhưng lại làm không gian ồn ào đến kì lạ, nó khiến Tiêu Tử Du cực kì khó chịu, cô cau mày, trầm giọng lên tiếng:

- Các ngươi đang làm cái gì vậy? Cậu ta vẫn chưa chết đâu.

Elena sợ đến tái xanh mặt mày, cô hùng hổ nhìn lên, hỏi:

- Lão đại, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Phelan lại thành ra thế này? Là ai đã làm anh ấy như vậy?

Andrew thấy Elena kích động chất vấn Tiêu Tử Du, ngay lập tức tiến đến ngăn lại:

- Elena, bình tĩnh đi.

- Còn nói một lời nữa tôi sẽ cho cô ra ngoài. - Tiêu Tử Du liếc một đường ánh mắt sắc bén, làm hai người hoảng hốt lùi lại. Quay sang nhìn Mã Nhược Anh, cô nói:

- Dấu hiệu sống vô cùng yếu, cậu ta bị thương rất nặng, cả trong lẫn ngoài, cô nên xem xét đến việc phẫu thuật toàn diện.

Mã Nhược Anh mặt trắng bệch không giọt máu, run rẩy đáp:

- Tôi biết rồi, cần phải làm ngay thôi, tôi sợ Vô Thần không cầm cự được lâu.

Tiêu Tử Du gật đầu, nói tiếp:

- Tôi đã chuẩn bị phòng phẫu thuật và một số số người phụ trợ, hai phút nữa là có thể chuyển cậu ta vào. Selina, cô phải bình tĩnh, đừng để sự sợ hãi làm loạn bản thân.

Mã Nhược Anh nghiến răng, cắn môi trả lời:

- Tôi biết.

Stefan ở bên cạnh, nhìn thấy đôi tay cô vừa dính đầy máu vừa không ngừng run rẩy, anh liền vươn bàn tay to lớn của mình nắm lấy, giọng trầm trầm trấn an:

- Không sao, em sẽ làm được, đừng sợ

Mã Nhược Anh quay mặt sang đối diện với người đàn ông, đôi mắt cô đỏ lên rất nhanh, lấp thành hai hàng nước trong suốt, tựa như chực chờ sắp chảy xuống bất cứ lúc nào.

Đây là Âu Dương Vô Thần, là bạn của cô, là người thân của cô, là người rất quan trọng với cô. Nếu như có sơ suất gì xảy ra dù chỉ là một việc nhỏ thôi, cô sợ....

- Mạnh mẽ lên, tin vào bản thân mình, em nhất định sẽ làm được. - Stefan dùng ánh mắt kiên định nhìn Mã Nhược Anh, đôi tay vô thức siết chặt, đem cả máu của cô hòa lẫn cùng chính mình.

Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ cùng cô đối mặt, anh sẽ luôn ở bên cạnh, luôn là hậu phương vững vàng, tiếp thêm sức mạnh cho cô. Vì vậy hãy mạnh mẽ lên, và an tâm, vì anh... luôn ở đây.

Tiêu Tử Du đứng nhìn một màn này, chỉ chớp mắt một cách lạnh nhạt chứ không lên tiếng nói gì cả. Bấy giờ, dường như nghĩ đến thứ gì đó, Vivian đứng bật dậy, hỏi:

- Khoan đã, còn Âu Dương Thiên Thiên? Phelan ở đây, vậy cô ấy đang ở đâu?

Câu hỏi của Vivian thu hút sự chú ý của đám người, bọn họ bất giác chuyển tầm mắt về phía Tiêu Tử Du, Anna đứng phía sau thấy vậy, liền bước lên trả lời:

- Nhị tiểu thư cũng đang ở đây, chúng tôi vừa thành công cứu được cô ấy về từ chỗ Mary FirstFlo.

Elena nghe đến cái tên quen thuộc ấy, đôi mắt trừng lớn nói:

- Mary FirstFlo? Lại là bà ta? Có phải chính bà ta đã làm Phelan thành như vậy? Có phải không?

Tiếng quát của Elena khiến Anna giật mình, gật đầu đáp:

- Phải, chính là bà ta.

- Thiên Thiên thế nào? Em ấy không bị thương chứ? Bây giờ em ấy đang ở đâu? - Vivian không để tâm đến Mary FirstFlo, ngược lại lo lắng một vấn đề khác.

Anna nuốt một ngụm nước bọt, cắn môi trả lời:

- Nhị tiểu thư... vẫn ổn, chỉ là cô ấy cũng bị thương, không nặng lắm, vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật vài tiếng trước.

Vivian mím môi, khuôn mặt biểu hiện lo lắng thật sự, lên tiếng:

- Vậy đứa bé...

Dường như biết mình lỡ nói ra điều không nên, Vivian ngừng lại, ánh mắt có chút bối rối. Nhưng thật không may cho cô, đám người xung quanh đã nghe được những gì không nên nghe, liền lớn tiếng hỏi:

- Đứa bé? Đứa bé gì?

Lúc này, một giọng nói bất chợt vang lên:

- Thì ra cô cũng biết Âu Dương Thiên Thiên đang mang thai.

Tiêu Tử Du đứng im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, lời nói của cô đưa tất cả những người có mặt trong căn phòng đến một bất ngờ gây sốc khác. Mã Nhược Anh cũng bị thu hút nhìn sang, cau mày kinh ngạc:

- Thiên Thiên mang thai sao? Từ lúc nào?

Vivian liếm môi, cô đảo mắt bối rối, có chút ngập ngừng đáp:

- Khoảng hơn hai tháng, tôi cũng mới phát hiện ra gần đây thôi.

- Cô biết nhưng không nói cho tôi? - Mã Nhược Anh nghi ngờ chất vấn.

Vivian không biết phải giải thích thế nào, điều đó là bí mật, mà cũng chính Âu Dương Thiên Thiên bắt cô không được nói ra. Huống hồ, Mã Nhược Anh lúc đó đang quay cuồng trong trận chiến của mình, nếu biết Âu Dương Thiên Thiên mang thai, nỗi thù hận của cô ấy có thể sẽ khiến đứa bé gặp nguy hiểm. Đây là giữ bí mật chính đáng.

Nghe được một tin động trời, Elena gần như không nói được gì, cô há miệng một lúc lâu sau mới lên tiếng:

- Âu Dương Thiên Thiên mang thai... Phelan có biết hay không?

Vivian rũ mắt, chậm rãi lắc đầu:

- Không biết, Thiên Thiên vẫn chưa kịp nói với cậu ấy.

Dừng một chút, cô ngước mặt lên nhìn về phía Tiêu Tử Du, giọng nói có chút run rẩy:

- Lão đại, vậy đứa bé trong bụng Thiên Thiên... thế nào rồi?

Câu hỏi của cô cũng là nỗi thắc mắc của tất cả mọi người, bọn họ hướng ánh mắt về cùng một nơi, đều đang trông chờ một câu trả lời.

Tiêu Tử Du đứng lặng người trong đám đông, cô im lặng vài giây sau mới nói:

- Âu Dương Thiên Thiên bị nhốt trong hầm tối một ngày, không được cho ăn uống, bản thân cô ta cũng không ngủ, bị kiệt sức, thiếu nước, thiếu dinh dưỡng. Trước đó còn bị đánh đập, một số thương tích gây ảnh hưởng đến nội tạng, gây xuất huyết trong, đứa bé... sớm đã không giữ được rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK