- Cô đang nói gì vậy? Không thấy Âu Dương Thiên Thiên là sao?
Nữ hầu đảo mắt bối rối, đáp:
- Bác sĩ... tôi, tôi theo lời cô lên phòng gọi Âu Dương tiểu thư, nhưng mà tôi đứng trước cửa gọi mãi cũng không thấy cô ấy trả lời. Tôi có tự ý mở cửa đi vào nhưng chỉ thấy phòng trống, trên giường cũng không có Âu Dương tiểu thư nữa.
Mã Nhược Anh chớp mắt, cắn môi lên tiếng:
- Vậy, có phải em ấy đi loanh quanh ở đâu rồi không? Cô đã tìm thử ở xung quanh lâu đài chưa?
Người hầu gật đầu, nhanh chóng trả lời:
- Dạ rồi, tôi đã thử đi đến hoa viên xem sao nhưng không thấy ai cả. Tôi cũng đã thử hỏi những người hầu khác nhưng họ đều nói từ sáng đến giờ không hề thấy Âu Dương tiểu thư xuống lầu.
Mã Nhược Anh nghe xong, cô đảo mắt, mím môi lẩm bẩm:
- Không có trong phòng, cũng không xuống lầu, vậy Thiên Thiên đi đâu chứ? Cô ấy mới đến nơi này ngày hôm qua thôi, có thể quen thuộc được chỗ nào?
Đang suy nghĩ, đột nhiên từ phía sau truyền đến tiếng động, người phụ nữ liền quay đầu lại, chợt thấy Âu Dương Vô Thần đã ngồi dậy, đang dùng tay rút dây truyền nước ra khỏi cơ thể mình.
Ngay lập tức đi tới, Mã Nhược Anh cầm lấy tay người đàn ông, nhíu mày hỏi:
- Vô Thần, cậu làm gì vậy? Vết thương của cậu mới vừa phẫu thuật xong, đừng cử động mạnh.
Âu Dương Vô Thần hất tay của Mã Nhược Anh ra, bỏ qua lời nói của cô, anh đáp:
- Tôi không sao. Tôi sẽ đi tìm Âu Dương Thiên Thiên.
Dứt lời, người đàn ông liền bước xuống giường, đi nhanh về phía cửa, ngang qua người hầu đi ra khỏi phòng, mặc cho người phụ nữ phía sau đang lớn tiếng:
- Này, khoan đã..... Âu Dương Vô Thần!!
Mã Nhược Anh nhíu mày, cô lo lắng nhìn sang Stefan, đúng lúc anh cũng nhìn cô, nói:
- Để tôi đi với cậu ta.
Nói rồi, Stefan quay người, tiếp bước đi ra ngoài.
Mã Nhược Anh cắn môi nhìn theo, vài giây sau cô cũng nhấc chân bước về phía cửa. Ngang qua người hầu đang cúi đầu, cô lên tiếng:
- Còn không mau cử thêm người đi tìm Âu Dương Thiên Thiên, cô ấy mà xảy ra vấn đề gì, hoàng hậu Vivian nhất định trách phạt các người.
Nữ hầu nghe thấy, ngay lập tức gật đầu, rồi tức tốc chạy ra ngoài. Mã Nhược Anh thở hắt một hơi, cô vuốt tóc, chợt nhớ đến ngày hôm qua khi chuẩn đoán bệnh cho Âu Dương Thiên Thiên.
Không phải là có vấn đề với vết bầm đó chứ?
Khỉ thật, đáng lẽ ra cô phải sắp xếp chụp siêu âm cho Thiên Thiên ngay hôm qua mới phải.
Mã Nhược Anh cắn môi, cô đảo mắt tự trách mình, lúc này, chợt một thứ kim loại ở đâu đó ánh lên, sáng chiếu vào khóe mắt của cô.....