Lăn lộn ngoài xã hội bao lâu nay, cô sớm đã bịt kín mình với thế giới, không một ai biết được con người thật của cô, ngay cả đám người Stefan, ngoài hai cái tên Selina và Mã Nhược Anh ra, họ cũng không hề biết gì hết. Vậy mà.... Hứa Sơ Sơ - người phụ nữ này lại có thể biết chính xác tên thật của cô.
Grainne Rostchild - cái tên đáng ám ảnh của gia tộc đen tối đó, đã rất lâu rồi cô không nghe thấy ai gọi mình bằng cái tên ấy nữa.
Ngoài Âu Dương Vô Thần và người đó ra, Hứa Sơ Sơ là kẻ thứ 3 biết được chuyện này. Thật sự.... cô rất bất ngờ.
Hứa Sơ Sơ nhìn biểu hiện của Mã Nhược Anh, cô liếc mắt, lạnh nhạt lên tiếng:
- Tôi đã khá ngạc nhiên khi biết điều đó đấy, trong trí nhớ của tôi, Rostchild là một gia tộc khát máu và cổ hũ, họ không bao giờ chấp nhận có sự xuất hiện của phụ nữ trong gia phả của mình. Con gái nếu sinh ra trong gia đình đó chắc chắn sẽ bị giết chết, không bao giờ có ngoại lệ. Nhưng thật không ngờ.... ấy vậy mà lại có thể lọt ra ngoài một đứa cháu mang dòng máu thuần khiết của gia tộc Rostchild, sống và trưởng thành lớn như thế này.
Hai tay Mã Nhược Anh run lên khi nghe những lời của Hứa Sơ Sơ, cô mím môi, cố gắng không thể hiện quá nhiều thái độ ra ngoài, thế nhưng, thật không may là Hứa Sơ Sơ lại nhìn ra được điểm này.
Cô ấy lợi dụng điều đó, tiếp tục nói:
- Tôi biết những chuyện mà cô đã làm trong những năm gần đây, và mới nhất có lẽ là sự tham gia vào Cục dự trữ liên bang Mỹ, cô đang âm thầm quấy nhiễu những kẻ nòng cốt của gia tộc Rostchild, đúng chứ? Grainne, cô muốn lật đổ gia tộc của mình sao?
Mã Nhược Anh lần này đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, hô hấp của cô bắt đầu trở nên rối loạn, ánh mắt cũng lộ sợ hãi.
Đưa hai tay ra đằng sau, Mã Nhược Anh nhìn Hứa Sơ Sơ, khó khăn phát thành tiếng:
- Thời phu nhân, cô biết rõ về tôi như vậy, tôi nên làm gì mới khiến cô giữ im lặng về chúng đây?
Hứa Sơ Sơ nhếch môi, lắc nhẹ đầu đáp:
- Cô không cần phải làm gì cả, cô gái nhỏ. Những điều tôi vừa nói, sẽ là bí mật giữa tôi và cô, không có người thứ ba biết được. Tôi chỉ muốn cô hiểu, tôi không phải là kẻ thù, tôi là bạn, của cô.... và của Âu Dương Thiên Thiên.
- Vậy nên, đừng phòng bị, cũng đừng điều tra tôi. Tôi chỉ muốn gặp Âu Dương Thiên Thiên, nói với cô ấy một chuyện, tất cả chỉ có như vậy thôi.
Mã Nhược Anh mím môi, ánh mắt nửa tin nửa ngờ nhìn người phụ nữ, không lên tiếng trả lời.
Thấy vậy, Hứa Sơ Sơ đứng dậy, cô cầm lấy túi của mình, nói:
- Xem ra cuộc nói chuyện không thể tiếp tục nữa rồi, tôi không muốn làm hỏng buổi hợp tác của chồng tôi và các cô, nên tôi sẽ dừng ở đây thôi.
- Hi vọng khi cô gặp Âu Dương Vô Thần, có thể giúp tôi nói với anh ta, tôi cần gặp Âu Dương Thiên Thiên để nói một chuyện rất quan trọng. Vì đó là chuyện khá nhạy cảm nên tôi không thể tiết lộ với cô được, mong cô có thể giúp đỡ, bác sĩ Mã.
Dứt lời, Hứa Sơ Sơ xoay người đi ra khỏi phòng, giây phút cánh cửa khép lại, Mã Nhược Anh liền đứng không vững mà ngồi bệt xuống ghế sofa, khuôn mặt trắng toát, cắt không còn một giọt máu....