Mục lục
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông nghe Âu Dương Thiên Thiên nói, tức giận đến đỏ mặt, quát:

- Cô.... cô dám!

Âu Dương Thiên Thiên cười cong mắt, nụ cười đạt nơi khóe môi lạnh lùng, lại toát ra chút gợi cảm chế giễu, nói:

- Anh thử xem tôi có dám không? Tôi còn đang suy xét đến việc phân nhỏ đoạn vid ra để tung lên mạng đây.

- Ây da, bao nhiêu phút thì đủ cho 1 cái link nhỉ? 5 phút? Quá ngắn rồi! Hay chơi lớn 20 phút cho dài? Coi chắc chắn đủ "hứng".

Từng lời từng chữ Âu Dương Thiên Thiên nói ra, đều có mức độ phỉ báng cao, cô tựa như nói cho đôi nam nữ trên giường nghe, việc mấy người làm, sắp bị cả thiên hạ biết rồi!

Người đàn ông ngồi trên giường, ánh mắt tức giận hướng về phía Đường Gia Ân, lên giọng uất ức:

- Em yêu, con nhỏ này rốt cuộc là ai vậy? Có thể xấc láo như thế?

Đường Gia Ân mím môi, không đáp lại. Chính bà ta cũng đang muốn biết, con bé đó vì sao lại xấc láo như vậy đây.

Trước giờ không phải luôn giữ 1 mặt dịu dàng nhu nhược sao? Bây giờ thay đổi thành 1 mặt ngông cuồng thế này? Nổi loạn sao?

Âu Dương Thiên Thiên chẹp miệng, ngón tay cô gõ trên ốp điện thoại vang thành tiếng, chậm rãi nói:

- Được rồi, tôi cho anh 3 giây, còn không tự xéo khỏi đây, tôi trực tiếp đăng nó lên mạng xã hội!

Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên xoay dọc điện thoại lại, đưa màn hình ra phía trước cho 2 người kia xem, trên đấy, sáng khung hình Weibo cực rõ ràng, chỉ cần 1 chữ "Post" sẽ liền hiện lên đoạn video vừa rồi.

Người đàn ông xanh mặt, nhìn Âu Dương Thiên Thiên rồi nhìn sang Đường Gia Ân, gầm gừ một tiếng dài, sau đó nhanh chóng đứng dậy, cầm theo đồ rơi dưới sàn và chăn quấn quanh người, chạy cấp tốc khỏi căn phòng.

Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt, chẹp miệng 1 cách nhạt nhẽo, cô thu điện thoại bỏ lại vào túi, nhìn Đường Gia Ân, lên tiếng:

- Tôi chờ bà ở dưới lầu. Bây giờ thì không còn việc gì bận để không xuống nữa nhé, dì Đường!

Dứt lời, cô xoay người đi ra khỏi phòng. Người hầu thấy vậy cũng ngay lập tức theo sau, không dám ho he bất cứ tiếng nào.

Đường Gia Ân nhíu mày, khó chịu rời giường, tâm trạng khi bị phá hỏng chuyện tốt làm bà ta cực kì bực bội.

Không nghĩ đến còn là bị Âu Dương Thiên Thiên phá. Một lát nữa, abf sẽ xử cô ta!

Âu Dương Thiên Thiên xuống lầu, cô liếc mắt thì thấy Đường Gia Huỳnh đã lượm sạch vỏ chuối, cho hết tất cả vào thùng rác, đang dùng khăn ướt lau sạch tay mình.

Cô gật đầu, không tiếc lời khen ngợi:

- Làm tốt lắm, em như vậy thì tôi cũng đâu có làm khó gì. Ngoan ngoãn một chút, em sẽ đáng yêu lắm đấy!

Đường Gia Huỳnh 1 bộ mặt bí xị, cậu cúi đầu không nói. chỉ ra sức lau sạch những vết nhớp nháp trên tay mình.

Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi, cô ngồi xuống ghế, nghiêng đầu nhìn người hầu, chậm rãi nói:

- Cho tôi một tách trà.

Nữ hầu nghe thấy, liền gật đầu chạy đi lấy ngay. Nói xong, cô quay sang nhìn Đường Gia Huỳnh, nhướn mày lên tiếng:

- Em ngồi đi. Đợi mẹ em xuống, tôi sẽ nói cho em ngộ ra một chút, thế nào là phải cần tôn trọng người lớn.

Dường Gia Huỳnh nhăn mặt, có chút không muốn làm theo, cậu nắm chặt tay, nghiến răng nhìn Âu Dương Thiên Thiên, đứng tại chỗ không muốn ngồi xuống.

Âu Dương Thiên Thiên cười mỉm, "từ tốn" đe dọa:

- Đừng làm tôi nổi giận, mau ngồi xuống đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK