Cái quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao cô lại ở đây? Còn là nằm chung 1 giường với đàn ông như thế này nữa?
Ôi, không lẽ cô bị mộng du? Mà nếu như mộng du thật thì ai lại lấy chăn quấn quanh người như con sâu rồi đi sang đây nằm chứ? Kì lạ!!!
Âu Dương Thiên Thiên liếm môi, cô mò tay ra đằng sau, lấy chăn quấn lên người mình, rồi lặng lẽ bò ngược về phía cửa.
Vừa bò Âu Dương Thiên Thiên vừa ngoái đầu nhìn Âu Dương Vô Thần đang nằm trên giường, cô thật sự sợ anh ta tỉnh dậy ngay lúc này thì sẽ tưởng cô là biến thái mất.
Chuồn, chuồn lẹ a~
Nhẹ nhàng mở khóa cửa, Âu Dương Thiên Thiên thậm thò thậm thụt rúc đầu rồi lọt chân, chật vật mãi mới đi được ra ngoài.
Ở trong căn phòng, nắng sớm chiếu vào từng đợt ấm áp, trong vô tình, nó soi sáng hình ảnh người đàn ông đang nằm nghiêng, khuôn mặt đẹp không góc chết.
Ngay khi cánh cửa phía trước đóng lại, người cứ nghĩ là đang nằm ngủ say lại đột nhiên mở mắt ra, trong sâu con ngươi ánh lên một màu đen bí hiểm...
Trở về lại phòng, Âu Dương Thiên Thiên vứt chiếc chăn lên giường, cô ngay lập tức chạy vào nhà vệ sinh, nhìn kĩ mình trong gương.
Mở vòi rửa, cô hứng tay lấy nước và dội lên mặt mình, xoa xoa vài lần rồi dừng lại, Âu Dương Thiên Thiên nhìn lên gường, tâm trạng bình tĩnh lại đôi chút.
Trời ạ, cô không có gì, thật may mắn quá!
Thở lấy thở để, Âu Dương Thiên Thiên nhìn áo mình ướt một mảnh, lại bốc lên mùi hôi khó chịu, liền quay người, đi ra ngoài muốn lấy quần áo.
Âu Dương Thiên Thiên kéo chiếc vali ở trong góc phòng ra, nhưng khi cô mới xách tay cầm của nó lên thì đột nhiên đồ trong đó rơi hết ra ngòai.
"..."
Gì vậy? Ai phá cái vali vậy?
Ngồi xuống, Âu Dương Thiên Thiên lấy hết đồ trong vali để lên giường, cô xoay nó rồi nhìn một vòng, phát hiện những cái khóa sắt đều đã bị hư, thậm chí còn có cái bị rớt ra ngoài, lơ lửng lúc lắc.
"..."
Chời má, ai làm hư cái vali của cô rồi??
Là kẻ nào? Là kẻ nào???