Khu nhà hàng của khách sạn được xây dựng ở nơi cao nhất, đồng thời cũng là một khu rất biệt lập, Mã Nhược Anh hôm nay đã bao trọn nơi này, nên đây chắc khác nào là thế giới riêng của bọn họ.
Ngoài 4 đầu bếp đã được hạn chế phạm vi hoạt động, còn lại tất cả đều là người của bang hội.
Có Kỳ Ân và Elsa, những ám vệ luôn theo bên cạnh Elena, Stefan, Andrew, thậm chí đến ám vệ cấp cao của Vivian cũng có mặt ở đây.
Họ luôn quan sát và đảm bảo xung quanh an toàn, bất cứ một động tĩnh nào xảy ra, cũng không thoát khỏi con mắt sắc bén của họ.
Elena, Stefan và Andrew ngồi một bên bàn, Vivian ngồi ở phần còn lại đối diện, bên cạnh cô còn hai chỗ nữa, đương nhiên là để cho hai người cuối cùng vẫn chưa đến.
Âu Dương Vô Thần xuất hiện ngay sau đó không lâu, anh tự ngồi vào ghế, thế nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã nghe một giọng phụ nữ vang lên:
- Mang Âu Dương Thiên Thiên theo, anh cũng dũng cảm nhỉ? Không sợ cô ta sẽ chết ở đây sao?
Âu Dương Vô Thần liếc ánh mắt sắc bén nhìn người cô gái đối diện, giọng có chút âm u hỏi:
- Cô nói cái gì?
Elena nhướn mày, chậm rãi đáp:
- Nói điều mà ai cũng hiểu, anh biết nơi này là đâu mà, súng đạn trên chiến trường vô tình lắm, không ai có thể nói trước được điều gì đâu.
- Elena! - Cô gái vừa dứt lời, chợt một tiếng quát bên cạnh vang lên, Stefan liếc khóe mắt nhìn cô, nói:
- Đủ rồi, chúng ta đã thỏa thuận về việc đó, em im miệng lại đi.
Lời của người đàn ông đương nhiên khiến Elena câm nín, thế nhưng cô ta lại không tỏ ra thái độ gì, chỉ cười hắt một cái, rồi quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Andrew và Vivian không tham gia vào cuộc nói chuyện này, bọn họ vốn đã quen với tính cách thích đâm chọc của Elena, nên không muốn nói nhiều làm gì.
Nhưng mà....
Vivian nghiêng đầu về phía Âu Dương Vô Thần, hạ giọng thật nhỏ nhưng đủ để người đàn ông nghe thấy:
- Đừng tức giận, Elena không có ý gì đâu.
Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt bình tĩnh, đáp:
- Tôi biết, tôi không tức giận. Chỉ là.... có chút khó chịu thôi.
Vivian gật nhẹ đầu, lên tiếng:
- Cô ta là như vậy mà, từng làm ai dễ chịu rồi sao? Cậu đừng quan tâm làm gì nữa.
Dừng một chút, cô nói:
- À nhưng mà, cậu có phát hiện Elena có chút kì lạ không? Tính cách của cô ta.... hình như đã thay đổi không ít.
Âu Dương Vô Thần mím môi, thuận miệng hỏi ngược lại:
- Cô cũng thấy điều đó sao?
Vivian nhướn mày, trả lời:
- Nó thể hiện quá rõ ràng mà, người ngoài còn thấy được huống hồ là tôi, người đã làm việc với cô ta nhiều năm. Chỉ là... tôi có chút ngạc nhiên đấy.
- Tôi đã không gặp Elena một thời gian từ sau sự cố hủy hôn lễ của tôi nửa tháng trước, tuy bây giờ nhìn thì bình thường không khác gì nhưng cô ta dường như đã thay đổi khá nhiều, từ cách nói chuyện, hành động đến ánh mắt... đều rất khác. Đã có chuyện gì xảy ra với cô ta mà tôi không biết sao?
Âu Dương Vô Thần thở một hơi dài, đáp:
- Tôi cũng không biết, chẳng ai trong chúng ta hiện tại biết Elena đang như thế nào cả. Tuy không chắc chắn nhưng kí ức về vụ tai nạn đó vẫn chưa quay lại, nên chắc nó đã ảnh hưởng đến cô ấy.
Vivian nhíu mày, liền nói:
- Kí ức vụn vặt đó thì liên quan quái gì đến sự thay đổi này chứ? Elena vẫn giữ nguyên trí nhớ bình thường mà, bao gồm cả việc cô ta thích cậu, từng theo đuổi cậu. Nhưng mà... bây giờ hãy nhìn xem, cô ta biểu hiện như vậy, trông cứ như chẳng để tâm đến cậu vậy.