- Nói như vậy.... chẳng lẽ từ trước tới giờ, anh chưa từng khóc sao?
Một con người, nếu như có đầy đủ các cảm xúc bình thường, thì sẽ biết vui, buồn, tức giận, đau lòng, cười và khóc. Vậy cho nên, không có chuyện từ nhỏ đến lớn mà không khóc được.
Cho dù là mình đồng da sắt, lạnh lùng băng giá ngàn năm, thì cũng phải biết cười, biết khóc, đó là quy luật rồi!
Âu Dương Vô Thần chớp mắt, anh hơi cúi đầu, nhỏ giọng lên tiếng:
- Tôi chưa từng khóc... cũng không có ai dạy cách khóc....
Đúng lúc này, người bồi bàn mang tới món tráng miệng, đặt ngay xuống trước chỗ của Âu Dương Vô Thần, vừa che đi khuôn mặt của anh, đồng thời tiếng động cũng làm giảm đi âm lượng vốn đã nhỏ trong giọng nói của anh.
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, đợi người bồi bàn rời đi, cô nghiêng đầu nói:
- Đợi đã, Âu Dương Vô Thần, anh vừa mới nói gì? Tôi nghe không rõ.
Người đàn ông ngẩng mặt nhìn cô, anh trở về với trạng thái lạnh nhạt, lên tiếng:
- Không nghe thì thôi, mau ăn đi.
Âu Dương Thiên Thiên mở to mắt, cô đưa tay tới nắm lấy tay Âu Dương Vô Thần, ngừng động tác đang ăn món tráng miệng của anh lại, nói:
- Không được, tôi vẫn chưa nghe câu trả lời lúc nãy mà, anh nói lại đi. Cái gì mà chưa từng....
"Pằng" "Pằng" "Pằng" - 3 tiếng động kì lạ đột nhiên vang lên, cắt ngang câu nói của Âu Dương Thiên Thiên.
Cả hai đồng thời quay đầu về phía phát ra tiếng động, thì thấy một đám người chạy xuống từ trên tầng,
Tất cả khách hàng và nhân viên đều ngơ ngác nhìn lẫn nhau, không hiểu đang xảy ra chuyện gì, bọn họ đều đồng loạt nhìn những người đang la hét và chạy xuống cầu thang,
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, theo bản năng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Đúng lúc này, một loạt tiếng động kì lạ lại vang lên nữa. Âu Dương Vô Thần phản ứng nhanh nhất, anh nắm lấy tay Âu Dương Thiên Thiên, lôi người cô quỳ xuống đất.
Tiếng súng! Đó chính là suy nghĩ duy nhất lúc này của Âu Dương Vô Thần,
Nhưng mà, điều làm anh ngạc nhiên là, tại sao ở đây... lại có tiếng súng chứ?