- Tôi sao? Không thể nào!
Dù cho cô không nhớ gì về cơn sốt đêm qua, nhưng mà... tuyệt đối không thể là cô quấn lấy Âu Dương Vô Thần được.... cái đó... quá bất khả thi.
Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt bình tĩnh, lên tiếng:
- Không tin? Nhưng sự thật là cô đã ôm lấy tôi suốt cả đêm. Ở bệnh viện, rồi về nhà, thậm chí là ở đây, cô sống chết quấn chặt, khiến tôi không thể rời đi được.
Âu Dương Thiên Thiên: "..."
Thật không vậy ba? Sao cứ nghe mùi xạo xạo thoang thoảng đâu đây nhỉ?
Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, cô đảo mắt một lượt, rồi nói:
- Được rồi, xem như là lỗi của tôi, mặc dù tôi không nhớ gì cả..... nhưng mà còn chuyện lúc nãy, là ai cho anh hôn tôi hả?
Âu Dương Vô Thần liếc mắt, anh đột nhiên nhìn xuống môi cô gái trước mặt, không nhanh không chậm đáp:
- Là cô mời gọi tôi hôn cô!
Một câu này, làm cơn giận vừa mới hạ của Âu Dương Thiên Thiên bùng lên lại, cô trợn mắt, lên tiếng:
- Vu khống! Tôi mời gọi anh lúc nào chứ?
Khóe môi người đàn ông hơi nhếch lên, anh chuyển tầm mắt, rời khỏi người cô gái, đáp:
- Cô thách tôi!
Âu Dương Thiên Thiên: "...."
Mẹ kiếp anh!!
Âu Dương Vô Thần vừa nhấc người ra, đột nhiên phía trước bay đến một chiếc gối nữa, đập thẳng vào mặt anh, cùng với đó là tiếng quát:
- Âu Dương Vô Thần, thách anh hôn thì anh hôn thật hả? Cái tên biến thái chết tiệt này!
"...."
Mặt người đàn ông nào đó đen như đít nồi, trong cùng một buổi sáng mà bị ném gối vào mặt tới hai lần, cô ta tưởng anh không biết tức giận sao?
Âu Dương Vô Thần híp mắt, ánh nhìn mang đầy sát khí bắn về phía Âu Dương Thiên Thiên, âm u lên tiếng:
- Âu! Dương! Thiên! Thiên!
"Bụp" - Thêm một cái gối nữa đánh thẳng mặt Âu Dương Vô Thần.
- Gọi gọi cái đầu anh. Đồ biến thái mặt dày đáng ghét, tôi đánh chết anh, đánh chết anh!
Và thế là, một buổi sáng không mấy "yên tĩnh" dần trôi qua trong căn biệt thự. Bên ngoài, nắng đang lên, mây đang trôi, những tia sáng từ mặt trời soi rọi xuống đất, không ngừng nhảy nhót vui tươi với tiếng chim đang hót...