- Được thôi, đúng lúc tôi cũng đang muốn tính toán nợ cũ với Âu Dương Thiên Thiên.
Dừng một chút, anh ta hỏi:
- Cô đến đây không? Tôi có kịch hay muốn cho cô xem đây, và đương nhiên... Âu Dương Thiên Thiên chính là nữ chính.
Âu Dương Hạ Mạt mím môi, nhướn mày đáp:
- Được, tôi sẽ đến ngay.
Dứt lời, cô ta tắt máy, dùng tay vuốt thẳng tóc mình, rồi chỉnh trang lại quần áo, sau đó chùi đi vết máu bên khóe miệng. Quay đầu nhìn lên tầng trên, nơi căn phòng vẫn phát ra tiếng hét thất thanh của người phụ nữ.
"Người đâu, người đâu, mau gọi cấp cứu. Chấn Đông, ông tỉnh lại đi, Chấn Đông."
Nhếch môi cười mỉa, Âu Dương Hạ Mạt thầm mắng:
- Đáng đời, ông chết đi thì càng tốt hơn.
Nói rồi, cô ta quay người đi ra ngoài cổng chính của Âu Dương gia, ngồi vào xe, Âu Dương Hạ Mạt lạnh lùng lên tiếng:
- Đến Đường gia!
========================
Tại Đường gia, người đàn ông ngắt tín hiệu điện thoại, sau đó đưa cho người đứng phía sau mình.
Anh ta nhận lấy nó, hỏi:
- Thiếu gia, ngài muốn xử lý Đại tiểu thư thật sao?
Đường Gia Ưng nhếch đôi lông mày rậm, anh ta chậm rãi vòng tay lại, đặt lên đầu gối, trả lời:
- Đương nhiên. Nợ thì phải trả thôi. Đó là quy luật.
Nét mặt người đàn ông đứng phía sau co lại, dường có chút không nỡ, lên tiếng:
- Nhưng mà, Đại tiểu thư dù sao vẫn là cháu của Đường gia, ngài như vậy....
Như biết anh ta sẽ nói gì, Đường Gia Ưng ngay lập tức ngắt lời:
- Là cháu thì đã sao? Chính cô ta đã gây ra cái kết cho Đường gia như thế nào, không lẽ quản gia Trần quên rồi? Hơn nữa, cũng không phải chỉ có một mình Âu Dương Thiên Thiên mang dòng máu của gia tộc này.
Dứt lời, người đàn ông hướng mắt về phía trước, đối diện tầm nhìn của anh ta, là hai cậu bé nhỏ tuổi đang bị trói chặt ngồi trên ghế. Miệng nhét giẻ lau, nước mắt sớm đã chảy khắp mặt mũi.
- Hôm nay... Âu Dương Thiên Thiên nhất định phải chết!
……
Âu Dương Thiên Thiên rút điện thoại trong người ra, cô bấm lại cuộc gọi của Đường Gia Ưng, nhưng mãi cũng chỉ vang lên tiếng kết nối tín hiệu, không có ai nhấc máy cả.
"Bốp" - Tức giận đến nỗi vứt điện thoại qua một bên, Âu Dương Thiên Thiên chửi thề một tiếng, rồi nhấn chân ga, chiếc xe lao nhanh như một cơn gió.
Âu Dương Vô Thần phía sau vẫn cách cô một khoảng, dù anh đã đi với tốc độ rất nhanh, nhưng vẫn không thể đuổi kịp Âu Dương Thiên Thiên.
Nhìn cô liều mạng như vậy, trong lòng Âu Dương Vô Thần không những lo lắng mà còn sợ hãi nữa. Rốt cuộc đứa bé đó có ý nghĩa gì làm cô phải điên cuồng chạy đến tìm như thế? Chẳng lẽ cô không nghĩ đến.... có người đang muốn dụ cô đến đó với mục đích xấu hay sao?
Vào một đoạn đường sắt, tiếng chuông báo hiệu xe tàu lửa vang lên ầm ĩ, dải phân cách bắt đầu được hạ xuống, ngăn cản dòng người chạy ngang qua.
Âu Dương Thiên Thiên không để tâm đến việc này, cô không những không giảm tốc độ, ngược lại còn nhấn ga dài hơn nữa, khiến chiếc xe lao về phía trước với tốc độ kinh hồn.
Eira nhíu mày nhìn, lẩm bẩm lên tiếng:
- Nhị tiểu thư.... đang muốn làm gì vậy?