Hành động của cậu bé không có ý ngừng lại, khiến Âu Dương Thiên Thiên bắt buộc lên tiếng:
- Cậu bé, em không được ăn như vậy đâu! Vứt vỏ chuối xuống sàn có người đi ngang sẽ vấp té đấy!
Cậu bé nhỏ tuổi ngồi gác chân 1 cách thoải mái, nghe tiếng nói, vẫn nhàn nhã trả lời:
- Tôi ăn liên quan gì đến mấy người, `lo dọn dẹp sạch sẽ đi, không một lát mẹ tôi xuống thấy lại mắng nữa thì khổ!
"...."
Wa~~ Mới bây lớn mà nói chuyện già ghê, còn hù nhau nữa à? Nó xem cô là người hầu phải không?
Âu Dương Thiên Thiên cười mỉm, cô bỏ một tay vào túi áo, nghiêng đầu nhìn đứa nhỏ, lên tiếng hỏi:
- Vậy mẹ em là ai, có quyền lớn đến mức la mắng tôi nữa sao?
Cậu bé vừa ăn vừa cười, bày ra bộ dạng rất đáng đánh, hếch mũi nói:
- Còn muốn hỏi mẹ tôi là ai sao? Mẹ tôi, là người đứng đầu cái nhà này đấy. Cả Đường gia đều là của mẹ tôi hết. Cô khôn hồn thì im lặng dọn dẹp đi, nếu không tôi kêu mẹ xuống, bà ấy đuổi việc cô đấy!
"..."
Lại khí phách ghê cơ! Sợ, cô sợ quá mà!!!
Mới chừng đấy tuổi thôi mà biết dọa người rồi, dạy dỗ cũng "tốt" thật.
À mà khoan, theo cô nhớ mẹ của Âu Dương Thiên Thiên có 2 đứa em, nhưng một người đã dọn ra khỏi Đường gia rồi, còn ở đây 1 đứa em gái. Đứa em gái đó sinh 3 đứa con, 1 trai 2 gái, vậy chắc là thằng bé này rồi nhỉ?
Như thế suy ra, đứa em gái đó là Đường Gia Ân rồi. Vậy thằng bé này chính là Đường Gia Huỳnh?
Ây cha, vui đấy!
Đường Gia Huỳnh thấy Âu Dương Thiên Thiên im lặng, liền tưởng cô sợ, giọng nói càng thêm hống hách:
- Thế nào? Biết sợ rồi chứ gì? Sợ rồi thì lo mà làm việc đi, là người hầu, thì nên biết thân biết phận mà làm đi chứ, còn dám..... aaaa... làm gì vậy... ưm... ưm....
Lời đang nói bị đứt quãng, Đường Gia Huỳnh đột nhiên hét lên, bất ngờ với hành động của Âu Dương Thiên Thiên phía sau.
Cô không nghe lọt nổi thêm câu nào của Đường Gia Huỳnh nữa, liền trực tiếp cầm vỏ chuối nhét vào miệng cậu ta, kèm theo 1 câu:
- Ăn cho sạch sẽ, để nói ra miệng mình cũng sạch bớt đi!