Âu Dương Vô Thần liếc ánh mắt lạnh nhạt, anh rời người khỏi xe, mở cửa ra rồi nói:
- Lên xe.
Khuôn mặt Âu Dương Thiên Thiên hiện rõ sự kinh ngạc, xen vào đó là 1 chút phòng bị, nhưng sau khi lưỡng lự vài giây, cô vẫn quyết định không ý kiến gì mà ngồi vào xe.
Bỏ đi, dù sao cô có nói gì cũng không nói lại anh ta, cứ làm theo lời đi cho chắc.
Mắc công, anh ta nổi giận thì lại khổ!
Âu Dương Vô Thần đóng cửa xe lại, sau đó đi vòng qua phía bên kia, ngồi vào ghế lái.
Rồ ga lên, anh nhanh chóng điều khiển xe rời đi.
Vượt qua vài con đường nhỏ, Âu Dương Vô Thần dừng xe trước một shop thời trang, tắt máy, Âu Dương Thiên Thiên nhìn sang anh 1 cách khó hiểu, hỏi:
- Tại sao lại tới đây? Anh muốn mua gì sao?
Âu Dương Vô Thần chậm rãi cởi dây chéo ra, anh nhìn lại Âu Dương Thiên Thiên, đáp:
- Không lẽ cô muốn mang như thế này về? Muốn dọa người trong nhà tôi sao?
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô nhìn xuống bộ đồ của mình, hỏi ngược lại:
- Trang phục của tôi thì có vấn đề gì chứ?
Nghe vậy, Âu Dương Vô Thần không ngần ngại bĩu môi, anh thẳng thừng phán:
- Xấu!
Dứt lời, anh mở cửa xuống xe, bước vào bên trong shop không chút do dự.
Âu Dương Thiên Thiên bên ngoài: "...."
Cái gì? Cô mới nghe cái gì cơ? Xấu? What? Dám chê cô hả? Cái tên chết tiệt này!!!
Đồ mặc trên người cô thì sao chứ? Có liên quan gì tới anh ta mà chê vậy?
Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, ngăn cản sự nóng nảy đang sắp phát ra ngoài, mở cửa xe đi xuống. Hít một hơi thật sâu, cô đi vào trong shop thời trang.
Âu Dương Vô Thần đi một vòng quanh khu quần áo nữ, những nơi anh chỉ vào, người nhân viên đằng sau đều ngay lập tức cầm lên.
Âu Dương Thiên Thiên đi tới, cô nhăn mặt, nói:
- Tôi cảm thấy bộ đồ này rất ổn,
tôi không muốn thay.
Âu Dương Vô Thần không nhìn cô, lạnh nhạt đáp:
- Tôi không hỏi ý kiến của cô.
Âu Dương Thiên Thiên trợn mắt, quát:
- Nhưng tôi mới là người mang mà, sao anh cứ ý kiến đồ tôi mang hoài vậy?
Lần này, Âu Dương Vô Thần nhìn sang, nói một cách rành rọt:
- Tôi không thích!