- Đừng đánh, tôi xin ông đừng đánh Hạ Mạt, nó còn nhỏ, không hiểu chuyện.
Âu Dương Chấn Đông trừng mắt, giọng gầm gừ lên tiếng:
- Không hiểu chuyện? Không hiểu chuyện mà lại nói ra những lời như vậy được sao?
Nghĩ rồi, ông cầm lấy áo của người phụ nữ, ánh mắt hung dữ hỏi:
- Có phải bà đã nói gì với nó không? Nếu không làm sao nó dám nói ra chuyện đó?
Bạc Tuyết Cơ mếu méo, giọng run rẩy đáp:
- Không có, tôi không hề nói gì cả.
Âu Dương Chấn Đông nghe xong, hừ lạnh một tiếng, thả tay ra khỏi người phụ nữ một cách thô bạo. Bạc Tuyết Cơ bị mất thăng bằng, thân thể ngã xuống ghế, tự động la đau.
Âu Dương Thiên Thiên thấy ông như vậy, liền đứng lên, vươn tay ra cản lại, nói:
- Ba, bình tĩnh một chút.
Âu Dương Hạ Mạt đưa tay sờ má mình, cô ta nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông, giọng âm u lên tiếng:
- Ba, sao ông dám đánh tôi? Sao ông có thể vì một đứa con gái không cùng....
"Chát" - Tiếp thêm một cái tát nữa vang lên, người đàn ông dường như đã đoán được Âu Dương Hạ Mạt muốn nói gì, quát một tiếng lớn:
- Câm miệng.
- Aaaaaa - Bạc Tuyết Cơ hét ầm lên, bà ta khóc lóc lao tới ôm lấy cô gái, lắc đầu lia lịa gào thét:
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.
Âu Dương Thiên Thiên lần này thật sự giật mình, cô không nghĩ tới Âu Dương Chấn Đông lại tức giận như vậy, ra tay đánh Âu Dương Hạ Mạt đến hai lần.
Nhưng mà... có một điều khiến cô thắc mắc. Tại sao lúc cô ta muốn nói gì đó thì ông lại ngăn cản chứ? Ông biết Âu Dương Hạ Mạt muốn nói gì sao? Đó là gì?
Lúc trước, tuy không thể hiện rõ nhưng Âu Dương Thiên Thiên biết Âu Dương Chấn Đông rất hài lòng về Âu Dương Hạ Mạt, một phần là vì cách đối nhân xử thế, một phần là vì tính nhã nhặn hiểu lòng người.
Từ nhỏ đến lớn, ông ấy chưa bao giờ đánh cô ta, vậy mà không ngờ... hôm nay lại ra tay mạnh như vậy. Thậm chí là đến hai lần.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người họ?
Âu Dương Thiên Thiên nắm lấy tay người đàn ông, lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì mà ba lại tức giận như vậy? Ba đang giấu con điều gì đó sao?
Âu Dương Chấn Đông thở nặng nề nhìn cô, ánh mắt né tránh, trả lời:
- Không có, con đừng để tâm.
Vừa dứt lời, một tràng cười đột ngột phát ra, Âu Dương Hạ Mạt sưng đỏ cả hai má, nhìn người đàn ông nói:
- Hahaha, ba à, hóa ra ông sợ Âu Dương Thiên Thiên biết chuyện này đến vậy. Nếu đã như thế, thì tôi càng muốn tiết lộ việc đó ra ngoài. Để tôi xem xem, cô ta biết được sự thật rồi, thì liệu có còn xem ông là ba nữa hay không.
Âu Dương Chấn Đông trong chốc lát liền tức giận trở lại, ông ta giơ tay lên, phẫn nộ hét:
- Mày dám!
Hành động của Âu Dương Chấn Đông quá bất ngờ, khiến Âu Dương Thiên Thiên không kịp phản ứng, tay cô bị ông hất ra, khiến thân thể mất thăng bằng ngã về sau, may mà Sherry đã nhanh tay, kịp thời đỡ lấy cô.
- Nhị tiểu thư, cô không sao chứ? - Sherry nhìn cô gái, lo lắng hỏi.
Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu không đáp, cô nhíu mày, ánh mắt vẫn nhìn về phía Âu Dương Chấn Đông, chứa đầy nghi hoặc.
Đúng lúc người đàn ông giơ tay đánh tới, thì một thân ảnh đã lao về phía ông ta, Bạc Tuyết Cơ ôm lấy cánh tay của Âu Dương Chấn Đông, dùng lực chặn ông ta lại, khóc lóc van xin:
- Đừng mà, Chấn Đông. Tôi xin ông đừng đánh Hạ Mạt, đừng đánh con bé nữa.