- Thiên Thiên, chuyện của Elsa, cô ấy....
- Em biết Elsa chết rồi. - Âu Dương Thiên Thiên liền trả lời lại, nét mặt cô vô cùng bình tĩnh, lời nói cũng rất đỗi bình thường, chỉ là.... không biết tại sao lại phảng phất nỗi đau buồn thấu xương tủy.
- Em biết Elsa đã ra đi, cô ấy bị đạn bắn, rất nhiều. Cô ấy đã ngã xuống, đã chết trước mặt em, đã tắt thở trong vòng tay của em. Em biết rõ điều đó. Khi ở nhà thờ Siena, em đã biết... đến bây giờ cũng vẫn nhận thức được....
"...."
Những lời nói của Âu Dương Thiên Thiên vô cùng nhẹ nhàng, nghe qua những tưởng chỉ là một người xa lạ nói chuyện bình thường, thế nhưng, Mã Nhược Anh lại cảm thấy buồn, tại sao?
Cô xoay hẳn người, đi lại phía giường bệnh của Âu Dương Thiên Thiên, ngồi xuống ghế, lên tiếng:
- Chuyện của Elsa đã kết thúc rồi, em không nên nhắc lại nữa. Cũng đừng để nó trong lòng, việc mà bây giờ em cần làm, chính là cố gắng dưỡng thương, hồi phục lại tinh thần và thể xác, chí ít... sẽ không phụ sự hi sinh và bảo vệ mà Elsa đã dành cho em.
Âu Dương Thiên Thiên không nhìn người phụ nữ, cô chớp mi mắt, nhẹ nhàng nói:
- Em không nhắc đến chuyện của Elsa, em chỉ muốn hỏi, nếu như....
- Không có nếu như, Thiên Thiên. Chuyện đã xảy ra rồi, không thể quay lại được, nên đừng nghĩ đến hai chữ "nếu như" nữa. - Mã Nhược Anh cắt ngang lời của Âu Dương Thiên Thiên, nói thật thẳng thắn.
Cô biết chuyện này thực sự khó chấp nhận, nhưng mà.... thời gian đâu cho ai cơ hội quay ngược lại? Nếu như cứ nắm giữ hai chữ "nếu như" mãi, thì liệu có thay đổi được điều gì hay không?
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô nhắm mắt, không lên tiếng. Thấy vậy, Mã Nhược Anh liền nói:
- Chị đã nghe tin về Ellie..... cũng không thể trách Kỳ Ân được, Ellie gần như là cả con người cô ấy, trong chốc lát mất đi người mình thương yêu nhất trần đời, thực sự rất khó khăn chấp nhận. Chỉ đáng tiếc cô ấy đã không vượt qua được nỗi đau trong giây phút quan trọng nhất, nên mới dẫn đến việc không thể cứu vãn này.
- Thiên Thiên, đứng ở mọi mặt, có thể ai cũng có những đáng tiếc, nhưng đều không đáng trách móc, vì vậy em cũng đừng tự trách bản thân mình nữa. Hãy để mọi chuyện trôi qua đi.
Đúng như lời của Mã Nhược Anh nói, sự việc xảy ra với Elsa rất đau lòng, đứng ở nhiều phương diện, thật sự ai cũng có "điều đáng tiếc".
Nhóm Âu Dương Vô Thần và Thời Cảnh Thường đã không thể tới kịp, là một "điều đáng tiếc". Kỳ Ân không thể thoát khỏi nỗi buồn mất người thân là "điều đáng tiếc" thứ hai. Âu Dương Thiên Thiên lực bất tòng tâm trong mọi tình huống là ba. Và Elsa.... bất đắc dĩ phải lựa chọn con đường tự sát là "điều đáng tiếc" cuối cùng.
Không ai trong số bọn họ là không có lỗi cả, họ dường như chỉ cách một chút nữa thôi là có thể cứu vãn được mọi thứ, nhưng mà....
Nói tóm lại, có những sự đáng tiếc không thể trách được, bởi vì không ai đoán trước sai lầm của mình lại dẫn đến kết cục khó lường như vậy. Có trách cũng chỉ trách số phận trêu ngươi, đã để một người con gái nhỏ bé trong lúc nguy hiểm nhất gánh vác điều bất đắc dĩ nhất mà thôi.
Âu Dương Thiên Thiên nhắm mắt, một giọt nước trong suốt chảy xuống má, cô trầm giọng hỏi:
- Chị Nhược Anh, bây giờ em... phải làm gì mới không nghĩ đến điều em không muốn nghĩ nữa?
Mã Nhược Anh vươn tay nắm lấy tay của cô, chậm rãi đáp:
- Nếu đã không muốn nghĩ tới, thì hãy học cách quên đi. Không ai có thể giúp em cả, bởi vì thứ mà em phải vượt qua, là cảm giác tội lỗi của chính bản thân mình!
Có những bài học, con người nhất định phải học để trở nên mạnh mẽ hơn, và một trong số những bài học khó nhất, chính là tự mình vượt qua nỗi đau.