Đúng lúc đó, đột nhiên tầm mắt bắt đầu mờ đi, Âu Dương Thiên Thiên nhăn mày, tay cô đang cầm chiếc khăn bất giác buông thỏng xuống, chống lên thành giường.
Có chuyện gì xảy ra với cô thế này? Tự nhiên.... chóng mặt quá!
Kỳ Ân theo phản xạ vươn tay ra đỡ lấy người cô, lên tiếng hỏi:
- Nhị tiểu thư, cô làm sao vậy?
Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, mím môi đáp:
- Tôi không sao, hình như là... đứng lâu có chút mỏi thôi.
Lời nói ra là thế nhưng Âu Dương Thiên Thiên biết rõ bản thân cô đang có chỗ không ổn, sức lực trên người cô đang mất dần đi, cứ như bị ai đó rút ra khỏi cơ thể vậy.
Vì đột ngột phản ứng với hành động của Âu Dương Thiên Thiên, mà camera của Kỳ Ân bỗng hướng lên trên, quay trúng khuôn mặt cô gái đang trắng bệch không chút huyết sắc.
Thông qua màn hình, Lily thấy được sự bất ổn này, cô ngay lập tức lên tiếng:
- Kỳ Ân, Nhị tiểu thư đã truyền bao nhiêu máu rồi?
Nhận được câu hỏi từ trong bộ đàm, người phụ nữ liền nhìn qua dây truyền nối giữa Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Vô Thần, cô nhíu mày nhìn vạch máu đã hiện lên, đáp:
- 5800cc máu, sao vậy?
Lily nghe xong, cô mở to mắt, gần như hét lên nói:
- Cái gì? Đã 580cc máu rồi sao? Rút ra, mau rút dây truyền ra, không thể để Nhị tiểu thư cho máu thêm được nữa, cô ấy đã truyền đến giới hạn rồi.
Con người bình thường rút 500cc máu là hợp lí, nhưng nếu vượt quá con số này, thì tức là sẽ đi quá giới hạn bình thường, như vậy sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng.
Vì quá chuyên tâm vào vết thương của Âu Dương Vô Thần mà bọn họ quên mất việc Âu Dương Thiên Thiên đang truyền máu trực tiếp, nếu để tiếp tục như thế, thì cô ấy chắc chắn sẽ trở thành nạn nhân bị thiếu máu thứ 2.
Kỳ Ân nghe xong, ngay lập tức hiểu được vấn đề, cô vươn tay tới, muốn tháo dây truyền ra. Thế nhưng, khi tay cô còn chưa kịp đụng vào sợi dây thì một cánh tay khác đã nhanh chóng bắt lấy.
- Cô muốn làm gì? - Âu Dương Thiên Thiên nhìn người phụ nữ với ánh mắt nghi hoặc.
Kỳ Ân thấy vậy, liền trả lời:
- Nhị tiểu thư, cô không thể truyền máu tiếp được, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Âu Dương Thiên Thiên cau mày, lên tiếng:
- Cô điên rồi sao? Viên đạn cuối cùng vẫn chưa được lấy ra, tôi mà rút dây, Âu Dương Vô Thần sẽ mất máu đến chết.
Kỳ Ân chớp mắt đứng hình, cô cứng nhắc nhìn về phía Elsa đang loay hoay với vết thương của cậu chủ, chợt nhớ ra bản thân đang làm gì.
- Nhưng mà.... - Mặc dù biết rõ tính mạng của Âu Dương Vô Thần là quan trọng, nhưng Kỳ Ân cũng rất phân vân với mức độ nguy hiểm mà Âu Dương Thiên Thiên đang đối mặt, nên lưỡng lự không thể dứt khoát.
Âu Dương Thiên Thiên thì chỉ biết một mình việc cứu người đàn ông đó, cô gỡ tay của Kỳ Ân ra, nói:
- Không sao, tôi vẫn có thể chịu được.
Vừa dứt lời, đột nhiên chân Âu Dương Thiên Thiên khụy xuống đất, cả người cô vô lực ngã xuống, chỉ có cánh tay là còn chút sức bám vào thành giường.
Kỳ Ân ngay lập tức đỡ lấy người cô, Elsa cũng bị giật mình nhìn qua, cả đám người đều vây đến, thảng thốt gọi:
- Nhị tiểu thư....
Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt kinh ngạc, cô không thể tin được là bản thân lại yếu như cành cây thế này, vì mất một chút máu mà ngã xuống.
Hướng tầm mắt nhìn lên, đôi con ngươi cô trong suốt, phản chiếu con số hiện hữu trên dây truyền.
650cc máu, đã trực tiếp vượt quá mức rồi....