- Anh biết làm gì chứ? Anh sẽ đánh người đó giúp em sao?
Người đàn ông nghe cô nói, ngược lại không trả lời. Điệu bộ của anh làm Âu Dương Thiên Thiên càng thêm khẳng định, vốn không trông mong gì anh ta sẽ nói có, nhưng tại sao vẫn cứ thấy tiếc nhỉ?
Cô dùng tay xoa xoa má mình, lên tiếng:
- Em chỉ bị một con ong chích nhẹ thôi, là vết thương nhỏ, không đáng kể. Anh không cần lo lắng.
Âu Dương Vô Thần nhìn cô mấy giây, rồi đứng thẳng người lên, hỏi:
- Ong chích? Rồi cô cứ để nó hả hê bay đi mất, không làm gì sao?
Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, đáp với giọng tự hào:
- Không hề nha, em đã đánh nó thật mạnh đấy. Không những 1 cái mà 3 cái cơ, đến cánh cũng muốn gãy chứ bay gì nổi nữa.
Âu Dương Vô Thần nhìn vẻ mặt của cô, khóe môi tự nhiên hơi nhếch lên, dường như rất hài lòng.
Con mèo nhỏ này, đúng là không dễ dàng để ai bắt nạt mình.
Nghe xong lời của Âu Dương Thiên Thiên, người đàn ông không đáp gì, anh quay đầu, lên tiếng:
- Được rồi, đi thôi.
Mặt Âu Dương Thiên Thiên hơi mù mịt, cô chậm chạp đứng lên, hỏi:
- Hả.. Đi đâu?
Người đàn ông liếc mắt, nói:
- Cô muốn ở lại đây sao? Còn không muốn đi?
Nghe xong, Âu Dương Thiên Thiên liền lắc đầu, đáp:
- Không có, em đâu có nói muốn ở lại chứ. Chỉ là.... anh muốn đưa em đi đâu? Em không thể về Âu Dương gia với cái này được.
Dứt lời, cô đưa tay lên chỉ vào vết thương trên trán.
Bây giờ mà về nhà, nhất định sẽ bị Âu Dương Chấn Đông truy hỏi việc vết thương, nếu như để ông ta biết ai gây ra cái này, thì mọi việc sẽ rắc rối lắm.
Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt bình tĩnh, lên tiếng:
- Ai nói với cô là tôi đưa cô về Âu Dương gia?
Câu nói của anh làm Âu Dương Thiên Thiên khó hiểu hơn, liền hỏi:
- Vậy... anh muốn đưa em đi đâu?
Nghe câu hỏi, Âu Dương Vô Thần thản nhiên phun ra mấy chữ:
- Về nhà tôi!
- Hả?