"...."
Có chắc hay không vậy? Cô không phải người giỏi về khoản tặng quà lắm nên cũng không biết thế nào.
Dù sao... kiếp trước cũng không có kết thân với ai, nếu nói mua đồ, thì chắc chỉ có mua cho mẹ thôi. Nhưng phụ nữ với nhau, tặng bà ấy thì dễ lắm, đàn ông cô biết tặng gì chứ?
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, xua tay nói:
- Hỏi anh cũng như không, tôi vẫn nên tự nghĩ thì tốt hơn.
Nói rồi, cô xoay người, đi về phía trước, vừa đi vừa suy nghĩ.
Người đàn ông lui về sau, nhìn bóng lưng của Âu Dương Thiên Thiên một lúc, rồi quay đầu vụt đi.
Âu Dương Thiên Thiên tiếp tục đi dọc theo con phố, cô nhìn những cửa hàng ven đường, xem thử cái gì có thể mua được về làm quà tặng hay không.
Đúng lúc này, một hình ảnh đột nhiên lọt vào tầm mắt cô. Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ dừng lại khi thấy một đứa trẻ đang nằm co ro trước hiên một cửa hàng.
Đứa bé trai mang bộ đồ rách rưới, tay chân co quắp vào nhau, cả thân thể chỗ được che đậy chỗ lại không, dường như những mảnh vải mỏng manh đó không thể lấp đi hết được da thịt trên người cậu.
Giữa cái nhiệt độ giá rét của mùa đông, hình ảnh này hiên lên... thật sự rất tang thương.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, chậm rãi đi đến. Cô ngồi xuống, vỗ nhẹ người cậu bé, hỏi:
- Em à, đừng nằm dưới đất, lạnh lắm, mau ngồi dậy đi.
Cậu bé ngước mặt lên nhìn Âu Dương Thiên Thiên, hai hàm run cầm cập đập vào nhau, chớp mắt đáp:
- Em... em không lạnh... Em muốn nằm ở đây.
Âu Dương Thiên Thiên bật cười, vươn tay bế người cậu dậy, lên tiếng:
- Gì mà không lạnh chứ, tay chân em tê cóng hết rồi này.
Vừa nói, Âu Dương Thiên Thiên vừa cởi áo lông trên người mình ra, cẩn thận khoác lên cho đứa trẻ, mỉm cười nói:
- Nằm dưới đất không đỡ lạnh hơn được đâu, chỉ có mang như này vào thì mới được, thấy chưa? Có ấm không?
Cậu bé ôm chặt lấy hai bên mép áo lông, gật đầu như giã tỏi, trả lời:
- Ấm, ấm lắm ạ.
Đúng lúc này, cửa kính đằng sau được mở ra, một người phụ nữ đi đến, nhìn hai người trước cửa tiệm mình, lên tiếng:
- Cô là chị của đứa trẻ này sao? Sao lại để nó nằm lung tung khắp nơi như vậy? Lúc nãy thì nằm ở nhà bên kia, bây giờ thì chạy qua đây nằm rồi. Mau dẫn nó về đi, để tôi còn buôn bán nữa.
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, cô đứng dậy, nắm lấy tay đứa trẻ, nói:
- Xin lỗi đã làm phiền, tôi sẽ dẫn thằng bé đi ngay.
Dứt lời, cô cúi đầu nhìn đứa trẻ, mỉm cười dắt đi. Âu Dương Thiên Thiên tuy thấy giọng điệu người phụ nữ không mấy thiện cảm, nhưng cô không nói lại, bởi vì cô biết, ai trong tình cảnh này cũng tức giận cả thôi, chỉ cần không đến mức quá đáng, cô có thể thông cảm được.