Mục lục
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Alex Bush nói xong một tràng, ông nhìn đứa con trai đứng trước mặt mình, từ khi nào anh đã cúi gằm đầu xuống, đôi vai run rẩy trông như đang chịu đựng một thứ gì đó. Vươn tay ôm lấy cậu, Alex lên tiếng:

- Sym, ta đã mất Vô Thần rồi, ta không thể mất thêm con nữa. Nếu lần này con cố chấp, gia tộc chúng ta sẽ không niệm tình huyết thống đâu. Từ bỏ đi, để một mình mẹ con gánh vác chuyện này là đủ rồi.

Sym vùi đầu vào bả vai người đàn ông, cánh tay nắm chặt lấy góc áo ông không buông, mắt nhắm nghiền, hàng mi không ngừng run rẩy, từng giọt lệ chảy dài kèm theo những tiếng khóc nấc, cứ vậy mà tuôn rơi...

=================================

Ở bên trong quán rượu, Adelric kể hết mọi thứ cho Âu Dương Thiên Thiên nghe, bao gồm cả chuyện năm đó Đường Nhược Vũ giấu diếm bản thân mang thai đôi, âm thầm sinh ra hai người, sau đó để che giấu thân phận của Âu Dương Thiên Thiên, liền nhận nó là của Âu Dương Chấn Đông, còn Adelric, Đường Nhược Vũ mang đến Rostchild, giao cho người khi đó nắm giữ chiếc ghế số hai, nhờ ông ta chăm sóc giúp cô, không may sau đó Đường Nhược Vũ đã chết vì tai nạn máy bay, người kia bắt buộc phải mang Adelric đến cho Cadira, khi ấy hai cha con mới đoàn tụ với nhau.

Người đàn ông nắm giữ chiếc ghế số hai đó có giao hữu rất tốt với Đường Nhược Vũ, còn đặc biệt nợ cô một ân tình lớn, vậy nên mới đồng ý giúp đỡ. Ông ta cũng là cánh tay đắc lực của Cadira, luôn trung thành theo ông đến lúc chết. Nhưng người tốt lại đoản mệnh, chỉ mấy năm sau, người đàn ông đó đã đột ngột qua đời, vì không có vợ con cũng không có cháu nối dõi, nên Cadira sắp xếp cho Adelric ngồi vào, cứ như thế đến tận bây giờ.

Âu Dương Thiên Thiên để tập giấy xuống bàn, cô nhìn Adelric, cau mày hỏi:

- Tôi với cậu là sinh đôi, vẻ ngoài vốn giống hệt nhau, bây giờ như thế này lúc nhỏ chắc chắn cũng giống như hai giọt nước, nhưng tôi không hiểu, tại sao mẹ lại giữ tôi lại Âu Dương gia, còn cậu thì đưa đến Rostchild? Không phải cứ nhận bừa cả hai đều là con của Âu Dương Chấn Đông là được sao? Hay là... do có nguyên nhân khác?

Với tính cách của Đường Nhược Vũ, có thể đoán cô ấy không thích Rost lắm, nên nếu không bất đắc dĩ sẽ không đưa Adelric đến đó. Nguyên nhân giữ cô lại Âu Dương gia cô hiểu, nhưng còn Adelric thì sao?

Người đàn ông mỉm cười, nói:

- Chị nhạy bén thật đấy, đúng là chúng ta rất giống nhau, nhưng mà... khoa học đã chứng minh, mỗi cặp song sinh đều có một vài điểm khác biệt, có những điểm rất rõ ràng cũng có những điểm mờ nhạt, nhưng dù thế nào thì chắc chắn giữa họ phải tồn tại một điểm khác nhau hoàn toàn. Tôi với chị giống hệt về khuôn mặt, nhưng vẫn có một điểm làm chúng ta trở nên khác biệt, và thật đáng tiếc, đó lại là lí do khiến mẹ không thể đưa tôi đến Âu Dương gia cùng chị.

Ấn đường Âu Dương Thiên Thiên nhăn chặt lại, trực tiếp ra lệnh:

- Đừng lòng vòng nữa, rốt cuộc đó là gì? Cho tôi xem đi.

Adelric mím môi, anh quay sang nhìn Cadira một cái sau đó cúi đầu, tay đưa lên mặt làm gì đó.

Âu Dương Thiên Thiên vẫn bình tĩnh ngồi xem, khuôn mặt cô không chút biểu cảm chờ đợi người đàn ông này sắp sửa cho cô biết bí mật gì. Ngay sau đó, khi anh ta ngước mặt lên, cuối cùng Âu Dương Thiên Thiên cũng có phản ứng, mắt cô mở to nhìn Adelric, thậm chí còn không tự chủ mà liếc sang Cadira.

- Cái này...

Đôi con ngươi của Adelric, chỉ vừa mới thoáng trước thôi còn mang màu nâu trong suốt giống hệt cô, nhưng mà bây giờ... nó đã biến thành màu xanh rồi. Chính là màu xanh dương, màu mắt y hệt Cadira, cũng là nét đặc trưng dễ dàng nhận biết của người Tây.

Adelric tháo một bên kính áp tròng xuống, phơi bày ra đôi mắt thật của mình, anh nhếch môi, lên tiếng:

- Thật đáng tiếc đúng không? Chúng ta rất giống nhau, nhưng đôi mắt lại theo hai gen khác biệt, chị mang màu mắt của mẹ, còn tôi mang màu mắt của cha. Nhưng cũng chính điều này mới khiến tôi được nhìn nhận rõ ràng hơn, mới đầu khi Cadira gặp tôi, ông ấy đã bán tính bán nghi mặc dù màu mắt của chúng tôi là một, mãi cho đến lúc có kết quả xét nghiệm ADN, ông ấy mới hoàn toàn tin tưởng.

Cadira ngồi bên cạnh, nghe vậy thì gật đầu, nói thêm vào:

- Vẻ ngoài khi lớn lên của Adelric và con rất giống nhau, ngoại trừ màu mắt thì hầu như tất cả đều tương đồng, do vậy khi ta nhìn vào tấm ảnh lúc con trưởng thành, mới nhận định chắc chắn con là con gái ta. Và cũng lúc đó ta mới biết, Nhược Vũ mang thai đôi, lừa ta cả một câu chuyện dài.

Âu Dương Thiên Thiên thở hắt ra một hơi, không biết phải nói gì lúc này. Cô cứ nghĩ biết được sự thật thì sẽ thông suốt, ai mà ngờ càng đi sâu vào chỉ càng thấy rối rắm, đúng là một cạm bẫy lớn, thật khâm phục Đường Nhược Vũ đã nghĩ ra những điều này, quá phi thường rồi.

Không biết còn bí mật nào chưa bị hé lộ hay không, nếu có thì có thể tạo thành mê cung được rồi đấy.

Mặc dù hơi khó tiếp nhận nhưng Âu Dương Thiên Thiên cũng hiểu hết mọi chuyện, cô chẹp miệng, hỏi:

- Vậy... rốt cuộc các người đến đây làm gì? Cho tôi biết mình còn một đứa em trai thất lạc thôi à?

- Biết đến sự tồn tại của tôi, chị không vui sao? - Adelric dường như không nghĩ đến Âu Dương Thiên Thiên lại có thái độ này, bất giác bật thốt lên một câu.

Âu Dương Thiên Thiên dù bất ngờ nhưng cũng không đến nỗi vui mừng ra mặt, cô chớp mắt, lạnh nhạt trả lời:

- Tôi nên vui sao? Chúng ta đã xa nhau từ khi còn nhỏ, không chỉ một vài năm mà là hai mươi lăm năm, chưa từng gặp nhau, chưa từng biết đến sự hiện diện của nhau, nói trắng ra thì chẳng khác nào là người lạ, bây giờ cậu đột ngột quăng cho tôi một tin tức, cậu muốn tôi phải tỏ vẻ như thế nào? Ngay lập tức thân thiết? Với người tôi chỉ mới gặp hai lần tính cả ngày hôm qua à?

Adelric nghiêm mặt, biểu hiện chợt thay đổi:

- Nhìn chị như thế này ghét thật đấy, nếu là trước khi tôi nghe chị nói những lời đó thì tôi sẽ nghĩ chị thật ngầu, nhưng mà.. bây giờ thì không còn vậy nữa.

Âu Dương Thiên Thiên nhướn mày, lãnh đạm nói:

- Tôi đâu cần cậu nghĩ tôi ngầu, là cậu đến tìm tôi trước mà, không phải sao?

Adelric cười lạnh, lên tiếng:

- Đúng vậy, là tôi đến tìm chị trước, bởi vì tôi muốn gặp chị thật nhanh, gặp người chị mà tôi luôn mong ước hằng đêm. Âu Dương Thiên Thiên, mặc dù hai mươi lăm năm qua chị không biết đến sự tồn tại của tôi nhưng tôi đã biết chị từ rất lâu rồi, tôi luôn dõi theo chị, chờ đợi đến ngày được gặp chị, nhưng là để đổi lại điều này sao? Có phải đối với chị, việc tôi có mặt trên đời hay không cũng không quan trọng?

- Chúng ta là sinh đôi Âu Dương Thiên Thiên, giữa chúng ta luôn có một mối liên kết rất chặt chẽ. Bởi vì tôi sống ở một nơi an toàn, không ai động đến được nên chị mới không thể cảm nhận điều khác biệt, nhưng mà.. khi chị bị thương tổn, cơ thể tôi cũng cảm thấy đau theo, trái tim tôi sẽ bị siết chặt lại, cảm nhận một phần đau đớn của chị. Giống như một vài chuyện trước đây, chị bị đánh đập, chảy máu, tôi đều cảm thấy thân thể mình khó chịu, ngứa ngáy khắp người. Ba năm trước, khi tôi cảm nhận tim mình đau quặn thắt, giống như bị bóp đến nghẹt thở, tôi liền biết chị có chuyện, chỉ là khi tôi tìm đến, chị đã không còn ở đó nữa rồi....

Dừng một chút, Âu Dương Thiên Thiên giơ tay lên ra hiệu, cô thở hắt một hơi, nói:

- Được rồi, dừng lại, cậu đến đây để kể với tôi những điều này sao, em trai? Xin lỗi nhé, hiện tại tôi không muốn nghe mấy thứ đó, càng không có hứng thú chơi trò chị em thâm tình với cậu. Nếu là Âu Dương Thiên Thiên trước kia, có lẽ tôi có thể cảm thông với cậu, chúng ta sẽ trở nên thân thiết với nhau nhanh hơn, nhưng mà bây giờ... tôi không còn như lúc trước, cũng không quan trọng cái gọi là tình thân nữa rồi. Cậu nói tôi máu lạnh cũng được, nói tôi vô tâm cũng được, đối với sự tồn tại của cậu, tôi chỉ có thể bày tỏ là tôi thấy ổn thôi, cậu đừng quan tâm đến tôi, cứ sống cuộc sống như trước đây của cậu đi.

Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên chống tay đứng dậy, dường như có ý muốn rời đi, đúng lúc này, Adelric đột nhiên thốt lên:

- Âu Dương Vô Thần vẫn còn sống phải không?

"..."

Lời nói của anh khiến Âu Dương Thiên Thiên khựng lại, cô nghiêng đầu nhìn anh ta, không đáp.

Adelric cũng quay sang nhìn cô, một tay dưới gầm bàn khẽ siết lại, lên giọng nói:

- Tôi biết rõ chị, Âu Dương Thiên Thiên, tôi đã dõi theo chị từ rất lâu rồi, nên càng biết ý nghĩa của Âu Dương Vô Thần đối với chị. Hai người là vượt qua rất nhiều khó khăn mới đến được với nhau, nếu anh ta chết rồi, chị sẽ không đứng ở đây đâu. Hơn nữa, tin tức của Rostchild luôn rất nhạy bén, tôi biết Âu Dương Vô Thần vẫn còn sống, nhưng không phải là sống một cách bình thường.

- Tôi có thể giúp chị, Âu Dương Thiên Thiên, tôi có thể cho chị điều chị muốn bây giờ, điều chị khao khát hơn bất cứ thứ gì, nhưng đổi lại.... chị về Rostchild cùng tôi đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK