- Đi Mỹ? Tại sao ba lại muốn con đi Mỹ?
Lúc này, Âu Dương Chấn Đông mới cầm tờ giấy trên bàn, chuyền qua phía cô, lên tiếng:
- Đây là thiệp mời đến dự một buổi dạ tiệc do các nhà đầu tư của tổng công ty PJH trên toàn thế giới gửi tới.
- Chúng ta gia nhập tổng công ty PJH bao lâu nay, chi nhánh cũng ngày một nhiều, nên hằng năm, thường sẽ có một buổi tụ họp giữa những người đứng đầu với nhau để giao lưu và kết nối hợp tác các chi nhánh.
- Mọi năm ba đều không đi, cũng vì công việc bận quá, nên mới từ chối. Nhưng mà năm nay có con rồi, ba nghĩ sẽ tốt hơn nếu để con làm người đại diện tới tham dự buổi tiệc.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, có chút không muốn, đáp:
- Ba à, thật ra nếu ba bận thì cứ như mọi năm từ chối là được rồi, con... cũng không muốn đi tới những chỗ đông người như vậy cho lắm.
Âu Dương Chấn Đông nghe thấy, chậc lưỡi nói:
- Thiên Thiên, con đừng trốn tránh chuyện đi đây đi đó, giao tiếp với nhiều người nữa. Suốt ngày ở nhà làm gì chứ? Đi ra nước ngoài chơi một chút, có khi lại vui hơn, đúng không?
- Nhưng mà.... - Âu Dương Thiên Thiên cắn răng, vẫn muốn phản đối lại, thế nhưng, chưa kịp nói hết, đã bị Âu Dương Chấn Đông cắt ngang lời.
- Được rồi, nếu như con không muốn đi một mình, vậy thì để ba liên lạc với Vô Thần, bảo nó đi chung với con!
"...."
Quách tờ hếch? Hôm nay là ngày gì vậy? Sao cái quái gì cũng liên quan tới anh ta thế?
Bảo cô đi chung? Không! Tuyệt đối không!
Âu Dương Chấn Đông vừa dứt lời, gần như là ngay lập tức, Âu Dương Thiên Thiên liền giơ tay ra, thốt lên:
- Ấy ấy, ba, đừng gọi, đừng gọi, con đi là được chứ gì? Con sẽ đi, con sẽ đi một mình! Không cần gọi cho anh hai đâu, anh ấy bận rộn nhiều việc lắm!
Người đàn ông nghe cô nói, nở một nụ cười đáp:
- Như vậy có phải ngoan không. Hãy đi chơi cho vui vẻ đi, Thiên Thiên!
Trước nụ cười của ông, Âu Dương Thiên Thiên chỉ biết gật đầu vâng dạ, cô thở dài, thầm nghĩ.
Thôi kệ, có lẽ qua Mỹ bây giờ cũng là tốt cho cô, chí ít... Âu Dương Vô Thần cũng không có ở đó. Như vậy cũng sẽ đỡ chạm trán anh ta một thời gian.