- Tiểu Bạch, tải được đoạn đối thoại của họ về chưa? Tôi muốn xác nhận danh tính kẻ đã nói chuyện với Âu Dương Hạ Mạt là ai.
Tiểu Bạch nghe cô hỏi, im lặng vài giây mới trả lời:
- Vẫn chưa xong, nó có kết nối an toàn, tôi đang tìm cách phá.
Anna nhướn mày, nói tiếp:
- Cậu sẽ muốn phá nhanh hơn đấy, tôi còn phải báo cáo lại với Kỳ Ân.
Dừng một chút, cô đảo mắt hỏi:
- Còn thông tin về Âu Dương Hạ Mạt thế nào rồi? Cậu tìm được gì không?
Tiểu Bạch lần này thở dài một hơi, lên tiếng:
- Xin cô đấy Anna, hai nhiệm vụ cùng một lúc, cái thì mới đưa 30 phút trước, cái thì mới đây, tôi dù có là máy tính thông minh nhất hành tinh cũng cần có thời gian chứ?
Cô gái bật cười, đáp:
- Được rồi, tôi làm cùng cậu.
Dứt lời, Anna đeo tai nghe lên, dùng bàn tay mười ngón lướt nhanh trên bàn phím.....
========================
Âu Dương Thiên Thiên tỉnh lại đã là chuyện của ngày hôm sau, sức khỏe cô ấy khá yếu nên vẫn phải cần người hầu chăm sóc kỹ càng.
Kỳ Ân mang cháo vào phòng cho cô, rồi cũng tìm cơ hội nói chuyện Âu Dương Vô Thần rời đi, và đương nhiên là không chi tiết lí do.
Âu Dương Thiên Thiên không nói gì cả, cô chỉ gật đầu xem như đã biết. Thế nhưng, Kỳ Ân vẫn dễ dàng nhận ra cô ấy rất thất vọng, cũng rất buồn.
Thêm một ngày trôi qua, sức khỏe của Âu Dương Thiên Thiên đã tốt hơn, cô ngồi trong phòng, rãnh rỗi đem máy tính ra xem số cổ phiếu của mình, thấy nó đã tăng nhiều lên đáng kể, liền tiếp tục đầu tư vào những công ty khác nữa.
Nhìn tiền vào tài khoản, tâm trạng cô tốt lên trông thấy.
Lúc này, đột nhiên có gì đó động đậy lọt vào khóe mắt, Âu Dương Thiên Thiên nghiêng đầu nhìn sang, thì thấy một cô gái đang vừa hát vừa dùng câu sơn tường.
"....."
Nhưng mà... sơn tường hay sơn người vậy? Tường thì chưa dính gì hết còn người thì sắp kín nước sơn luôn rồi.
Lắc đầu ngao ngán, cô lên tiếng:
- Elsa, cô làm gì vậy?
Elsa nghe gọi, liền quay người lại đáp:
- Hả, Nhị tiểu thư, tôi đang sơn lại bức tường này. Ở đây bị tróc ra hết rồi.
Vừa nói, cô gái vừa chỉ tay lên chỗ nứt đối diện mình, Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, lại hỏi:
- Không phải hôm qua bảo sẽ thay gạch men sao? Hôm nay lại đổi sơn tường rồi à?
Elsa chu môi, lắc đầu trả lời:
- Không không, sơn trước rồi mới lót gạch được, như vậy thì trông sẽ đẹp hơn.
Âu Dương Thiên Thiên: "...."
Ép gạch lên rồi thì còn thấy gì sơn nữa mà bảo sơn cho đẹp chứ? Như vậy chẳng phải phí công hơn à?
Âu Dương Thiên Thiên câm nín, quyết định không ý kiến nữa:
- Được rồi, cô muốn làm gì thì làm.
Dứt lời, lại quay lại với chiếc máy tính của mình.
"Ting" "Ting" - Trong khi hai người bận rộn với việc riêng của mình, thì chợt có tiếng chuông vang lên, Elsa nghe thấy, liền nhanh chân chạy ra khỏi phòng, đi xuống lầu.
Thế nhưng, điều làm cô ngạc nhiên là khi chạy xuống đại sảnh lại thấy Kỳ Ân đứng ở đây. Elsa nhướn mày, hỏi:
- Kỳ Ân, chị làm gì đứng đây thế? Là ai đến vậy?
Người phụ nữ không đáp lại câu hỏi của cô, chỉ hất cầm về phía trước. Elsa liền theo tầm mắt nhìn ra ngoài cổng chính, ánh mắt lúc này đột nhiên mở to.
Đồng phục trên người họ....đám người đó.... là cảnh sát sao?
Tại sao cảnh sát lại đến đây?
Elsa nhíu mày, giọng chợt đổi, nhìn sang người bên cạnh. Kỳ Ân mím môi, đưa tay bật bộ đàm, lên tiếng:
- Để tôi trực tiếp ra mở cửa.
Dứt lời, cô ấy ném cho Elsa chiếc khăn tay, rồi nhấc chân đi ra ngoài.