Mục lục
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mã Nhược Anh nhìn vết thương trên ngực của Stefan, cô nhíu mày, hỏi:

- Đã có chuyện gì xảy ra?

Andrew nhanh chóng đi đến, trả lời:

- Chúng tôi bị đám người của Adios tập kích trên đường đến khách sạn ngay sau khi rơi máy bay, dường như chúng đã khoanh vùng địa điểm nhảy dù của chúng ta từ trước, nhưng không hề biết là chúng ta đã chia nhau ra.

Mã Nhược Anh mím môi, nhìn khuôn mặt Stefan vẫn lạnh nhạt bình thản, hệt như không cảm thấy đau đớn, ấn đường cô cau chặt lại, lên tiếng:

- Hung khí gây ra vết thương này là dao sao?

Andrew lắc đầu, đáp:

- Không phải dao, là mã tấu!

Elena thấy đám người nói chuyện qua lại, cô ta không kiên nhẫn đợi được, liền tiến lên, quát:

- Cô hỏi nhiều như vậy làm gì chứ, mau chữa trị cho anh tôi đi. Cô không thấy anh ấy đã mất rất nhiều máu rồi sao?

Mã Nhược Anh liếc mắt, cô tỏ ra khó chịu với thái độ của Elena, nhưng quyết định bỏ qua, không chấp nhất trước tình cảnh hiện giờ. Nhìn Andrew, Mã Nhược Anh hất cằm, lên tiếng:

- Mang anh ta vào phòng này đi.

Dứt lời, cô đi tới mở cửa phòng bên cạnh ra, đám người nghe thấy, nhanh chóng đỡ Stefan đứng dậy, cẩn thận dìu vào trong.

Để người đàn ông ngồi lên ghế, Mã Nhược Anh như thường lệ đi đến bồn nước, dùng xà phòng diệt khuẩn rửa kĩ hai tay của mình, rồi mang bao tay vào.

Sau đó, Mã Nhược Anh mở hộc tủ, lấy bao kiêm tim mới ra, cùng một lo thuốc tê trong suốt, dường như có ý định muốn dùng tới nó.

Lúc này, từ đằng sau, người đàn ông bị thương lần đầu tiên lên tiếng:

- Tôi không cần thứ đó, cứ trực tiếp khâu luôn là được.

Câu nói này làm Mã Nhược Anh kinh ngạc cô quay phắt đầu lại nhìn Stefan, nhíu mày nói:

- Cái gì? Không dùng thuốc tê là sao? Anh sẽ rất đau đớn đấy!

Elena liếm môi, vẫn không kiên nhẫn, hấp tấp trả lời:

- Anh hai tôi chịu đựng rất giỏi, từ trước đến giờ bị thương đều không cần dùng thuốc tê. Cô mau khâu vết thương cho anh ấy đi.

Thêm một câu nói nữa làm Mã Nhược Anh khó hiểu, nói như vậy là Stefan đã nhiều lần bị thương nặng như thế này rồi sao? Nhưng không cần dùng đến thuốc tê? Đùa kiểu gì vậy chứ?

Dù là con người có mạnh mẽ cứng rắn đến đâu thì da thịt vẫn rất mềm yếu, không đời nào có người chịu được khâu trực tiếp mà không cần thuốc tê cả. Cô hành y hơn 10 năm rồi, còn chưa từng thấy bệnh nhân nào chịu được, trừ phi....

Nghĩ đến thứ gì đó, ánh mắt Mã Nhược Anh hơi thay đổi, cô không lên tiếng, từ từ tiến lại gần người đàn ông đang ngồi trên ghế.

Nhìn ánh mắt hỡ hững bình thản đó, cô không báo trước, liền đưa tay lên, trực tiếp ấn vào vết thương của Stefan, khiến máu chảy ra nhiều hơn.

Elena trợn mắt, hốt hoảng hét:

- Này, cô làm cái gì vậy hả?

Vừa thét, Elena vừa xông lên, như muốn hất bàn tay của Mã Nhược Anh ra, thế nhưng Andrew ngay lập tức kéo cô lại, nói:

- Bình tĩnh đi Elena, Mã Nhược Anh là bác sĩ, cô ấy chắc chắn không làm hại Stefan đâu.

Nói rồi, anh quay sang nhìn người phụ nữ, nhíu mày hỏi:

- Mã Nhược Anh, cô có chắc biết mình đang làm gì không vậy?

Thế nhưng, người phụ nữ ấy không hề lên tiếng đáp lại, ánh mắt cô vẫn chăm chăm nhìn Stefan, không dời đi.

Người đàn ông này... vậy mà vẫn hờ hững như không! Quả nhiên... anh ta là bị bệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK