Anh ta nói đúng, súng đạn ở nơi như thế này không có mắt, nếu như không cẩn thận, trúng thì chỉ có chết, ở lại đây chính là chỉ có một con đường ngậm hành như thế thôi.
Nếu như cô không rời đi nhanh, vậy thì sẽ không có cơ hội chạy thoát nữa. ở lại càng lâu, tính mạng sẽ càng nguy hiểm.
Cô đã hứa, sẽ sống thật tốt, bởi vì cô đã chết oan ức một lần rồi, vậy nên... cô muốn chết thêm một lần với lí do lạc nhách này nữa.
Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, nói:
- Nhưng mà... tại sao anh không muốn đi với tôi. Chúng ta cùng chạy ra ngoài, không được sao?
Âu Dương Vô Thần rút tay mình ra, lạnh nhạt trả lời:
- Tôi đã nói là tôi sẽ chạy theo sau cô mà. Vậy nên đừng nghĩ gì hết, cứ ra khỏi đây đi.
Nói xong, anh nhìn về phía cửa, thấy dòng người ngày càng ít, liền lên tiếng:
- Được rồi, không đi thì sẽ không kịp nữa. Âu Dương Thiên Thiên, cô mau chạy đi, mau lên.
Âu Dương Thiên Thiên nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay mình, cô cắn môi, lí nhí gọi:
- Nhưng mà...
Âu Dương Vô Thần không đợi được nữa, trực tiếp dùng tay đẩy cô ra phía trước, ngoắc đầu ra hiệu hãy chạy mau đi.
Âu Dương Thiên Thiên nghiến răng, cuối cùng cũng đứng dậy, quay đầu chạy hòa vào dòng người.
Ánh mắt Âu Dương Vô Thần nhìn theo bóng lưng của cô gái cho đến khi chắc chắn rằng nó đã khuất mắt mới thu lại. Quay về phía đám người phía trước, đôi con ngươi anh đen lại.
Stefan.... cậu làm hỏng bữa sáng của tôi rồi!
Âu Dương Thiên Thiên chen lấn trong đám người chạy ra khỏi nhà hàng, cô nhanh chóng bấm điều khiển của chiếc chìa khóa, rồi đưa mắt tìm kiếm xe của Âu Dương Vô Thần.
Sau khi xác định được chiếc xe, Âu Dương Thiên Thiên ngay lập tức chạy tới, cô vươn tay ra nắm lấy cánh cửa, muốn mở nó ra và ngồi vào trong.
Thế nhưng, đúng lúc này, đột nhiên từ phía sau có một bóng người đi tới, cùng với tiếng kim loại quen thuộc phát ra, lên giọng trầm thấp:
- Chạy nhanh đấy nhỉ?