Thế nhưng, có một điều kì lạ là, khác hẳn với những nụ hôn trước đây, lần này Âu Dương Vô Thần không mạnh mẽ chiếm đoạt môi của cô, cũng không ôn nhu hay dịu dàng hôn cô, anh chỉ áp môi mình lên, để im như vậy.
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, trong đầu bỗng vụt qua một đoạn kí ức. Cô từng nói.... cô ghê tởm nụ hôn của anh, bởi vì nó làm cô nhớ đến người đàn ông khốn kiếp kia.
Kể từ lúc đó đến bây giờ, anh không hề làm điều tương tự như vậy nữa. Thì ra... anh ta vẫn còn nhớ, anh ta vẫn để tâm, anh ta vẫn....
Ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên có chút run rẩy, cô mím môi, vài giây sau, liền đưa tay lên đẩy người đàn ông ra.
- Âu Dương Vô Thần, anh đừng làm tôi thấy khó xử nữa.
Người đàn ông lui về sau vài bước, nhưng tầm mắt vẫn đặt trên người cô gái, ánh nhìn tràn đầy nhu tình, chậm rãi đáp:
- Nhưng tôi cảm thấy chỉ như vậy mới có thể giữ em ở lại bên cạnh tôi được thôi.
Lời nói của anh khiến Âu Dương Thiên Thiên tiếp tục im lặng, cô liếc mắt tránh đi ánh nhìn của anh. Thầy vậy, Âu Dương Vô Thần liền lên tiếng:
- Âu Dương Thiên Thiên, trước đây dù tôi có nói thế nào em cũng chưa từng tỏ ra quan tâm, thậm chí là lạnh nhạt từ chối. Nhưng mà... bây giờ em nói những lời như vậy, liệu có phải.....
- Không có! - Ngay lập tức, lời phủ định vang lên cắt ngang câu nói của Âu Dương Vô Thần.
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt nhìn anh, cô nuốt một ngụm nước bọt, trả lời:
- Không bao giờ có chuyện như anh nghĩ đâu. Bởi vì.... trừ phi là từ chính miệng tôi nói thích anh, bằng không, những lời giống lúc nãy đều sẽ chỉ như những câu nói tâm sự trong lúc mệt mỏi và buồn phiền của người em gái với anh trai mà thôi. Đừng hi vọng gì cả.
Câu trả lời của Âu Dương Thiên Thiên khiến người đàn ông câm lặng. Sự kinh ngạc hiện lên trong đôi con ngươi của anh nhưng nhanh chóng trôi đi, thay vào đó là sự thất vọng và chấp nhận, dường như việc bị cô từ chối và nói lời thương tổn là quá nhiều, anh dần đã quen rồi.
Nhưng mà.... lần này không ngờ lại đau hơn lần trước nữa. Anh trai ư? Cô ấy chỉ tâm sự ư? Thật.... nực cười.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô lùi về sau một bước, dãn khoảng cách với người đàn ông, hai tay cô bấu chặt vào váy của mình, khó khăn lên tiếng:
- Đừng thích tôi nữa, Âu Dương Vô Thần.
Dứt lời, liền quay đầu rời đi....
========================
Quay lại với buổi tiệc, đám người của Mã Nhược Anh sau khi xử lý xong mọi thứ liền cùng nhau ngồi xuống bàn.
Andrew thấy Elena suy tư, liền lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Em cảm thấy không khỏe sao?
Elena lắc đầu, chậm rãi đáp:
- Không có, em ổn. Chỉ là... em có chuyện cần suy nghĩ thôi.
Andrew nghe vậy, liền lên tiếng nhắc nhở:
- Em vừa mới hồi phục chấn thương, đừng suy nghĩ gì cả, hãy để bản thân thoải mái một chút.
Elena liếc mắt, nhăn mặt trả lời:
- Mất một phần trí nhớ mà cũng được tính là hồi phục sao? Anh có phải em đâu mà biết được chứ? Cảm giác cứ như bị lấy đi thứ gì đó trên cơ thể vậy, thật khó chịu.
Mã Nhược Anh vươn tay lấy một dĩa hạnh nhân từ người phục vụ đi ngang qua, cô bỏ một hạt vào miệng, vừa nhai vừa lên tiếng:
- Có khó chịu đến mấy thì cô cũng phải chịu đựng thôi, bởi kí ức là thứ không ai nắm bắt được, nó sẽ không vì tâm trạng buồn hay vui của cô mà nhanh chóng quay về đâu.
*Cầu phiếu nè, ahihi*