Mã Nhược Anh: "...."
Cái gì mới xảy ra đó? Bão tới à!!
Hai người phụ nữ đồng loạt nhìn về nơi mới phát ra tiếng động, ánh mắt mở to kinh ngạc.
Âu Dương Vô Thần xuất hiện trước cửa như một bóng ma, đứng sừng sững giống hệt một ngọn núi, ánh mắt quét qua hai thân ảnh vốn đang to tiếng nói với nhau giờ lại im thin thít.
Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, mở miệng gọi:
- Anh hai!
Một tiếng này, kéo lí trí đang lên tới đỉnh cao của Mã Nhược Anh một phát tuột xuống dốc, cô kinh ngạc lên tiếng:
- Cái gì, anh hai?
- Vậy.... vậy... em là em gái nuôi của cậu ta sao?
Âu Dương Thiên Thiên chậm rãi gật đầu, đáp:
- Phải, tôi là em gái của anh ấy, tên Âu Dương Thiên Thiên. Đó chính xác là những gì tôi muốn nói với chị từ nãy đến giờ.
Mã Nhược Anh: "..."
Ôi mẹ ơi, cô nhầm to rồi!!
Mã Nhược Anh lén nhìn về phía Âu Dương Vô Thần, thấy ánh mắt anh đầy sát khí, bất giác nuốt 1 ngụm nước bọt.
Ực à.... sợ quá thiên địa ơi....
Âu Dương Vô Thần ghét nhất là bị ghép với phụ nữ, những lời cô nói khi nãy nếu như anh ta đã nghe được thì.... không dám nghĩ đến hậu quả luôn.
Âu Dương Vô Thần trưng ra bộ mặt ngàn năm như một, anh nhìn người phụ nữ, âm u lên tiếng:
- Mã Nhược Anh, cô rất rảnh rỗi?
Nghe xong câu nói của người đàn ông, gần như là ngay sau đó, cô ta lắc đầu, giọng hoảng hốt đáp:
- Không có, tôi rất bận, vô cùng bận, bận tới nỗi không có thời gian tán dóc nữa. Tôi vào đây để cho cô ấy uống thuốc thôi. Bây giờ tôi phải đi làm việc tiếp.
Vừa nói, Mã Nhược Anh vừa lùi người, cười cười:
- Hai người cứ tự nhiên đi, tự nhiên đi, tôi đi làm việc, ha!
Dứt lời, Mã Nhược Anh cong giò lên chạy, chạy như chưa từng được chạy, một vèo ra khỏi cửa, trực tiếp lướt ngang qua thân ảnh của Âu Dương Vô Thần đứng trước cửa.
Âu Dương Thiên Thiên: "...."
Má này bị gì đó, cô chắc chắn luôn!!!